Đối mặt với ánh mắt của nhiều người trong quyền tràng thì Bùi Vũ Phu cũng không để tâm mà là hắn đem ánh mắt nhìn về phía Diệp Cô Thành.
Ngọn đèn hôn ám, ánh mắt hai người gặp nhau.
Sau đó, dường như 2 người đã hiểu được ý tứ của đối phương, cùng một thời gian thu hồi ánh mắt.
Cùng lúc đó, mắt thấy Bùi Đông Lai xuất hiện thì Quý Hồng và Liễu Nguyệt liền đứng dậy, bước lên phía trước rồi cả 2 đối mắt nhìn nhau một cái, hơi có cảm giác đồng bệnh tương liên.
- Sư phụ, con lên sân trước.
Thấy được Bùi Đông Lai xuất hiện, nghĩ đến tình cảnh của em trai mình là Đằng Tỉnh thì sát ý trên người Đằng Dã bùng nổ.
- Ừh.
Y Hạ Nhẫn đem ánh mắt từ trên người Bùi Vũ Phu rời đi rồi gật đầu.
Thấy Y Hạ Nhẫn gật đầu thì Đằng Dã liền đứng dậy rồi chỉ nghe một tiếng “Vù “ cả người hắn liền nhảy về phía lôi đài.
Đằng Dã vừa nhảy lên sân của quyền ràng thì ánh đèn được bật lên, tất cả mọi người đều nhìn lên phía lôi đài.
Dưới ánh đèn, cả người Đằng Dã giống như là một thanh bảo kiếm đã rời khỏi vỏ, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Bùi Đông Lai, cảm giác kia giống như Bùi Đông Lai chạy trốn tới chân trời góc biển cũng khó trốn được sự truy sát của hắn.
- Cha, con lên đây.
Mắt thấy Dằng Dã đã lên lôi đài, đồng tử Bùi Đông Lai co lại rồi nói với Bùi Vũ Phu.
Không trả lời.
Ở khi lúc Bùi Đông Lai sắp phải chiến một trận chiến khó khăn nhất trong cuộc đời của mình thì Bùi Vũ Phu nhẹ nhàng mà vỗ vào bả vai của Bùi Đông Lai, nở ra nụ cười ngây ngô.
- Đông…Đông Lai, cẩn thận.
Nhìn bóng lưng Bùi Đông Lai đi xa, Hạ Y Na liền không kìm lọng được mà hô to lên.
So với Hạ Y Na mà nói thì Tần Đông Tuyết bình tĩnh hơn, nàng đứng nguyên tại chỗ lẳng lặng nhìn bóng lưng Bùi Đông Lai rời đi.
Bước chân Bùi Đông Lai hơi ngừng lại, quay đầu lại nhìn Hạ Y Na và Tần Đông Tuyết một cái rồi xoay người rời đi. Bùi Vũ Phu còn lại là mang theo Cô Độc Phong Ảnh, Tần Đông Tuyết cùng Hạ Y Na hướng về phía Tây của quyền tràng đi đến.
Lúc này đây Quý Hồng và Liễu Nguyệt thấy thế thì cũng không có đi ra chào hỏi Bùi Đông Lai mà mà là không hẹn mà cùng lui về chỗ ngồi.
“ Bộp..Bộp…Bộp”
Cả quyền tràng đang yên lặng, tiếng bước chân của Bùi Đông Lai phá tan không khí yên lặng này.
Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều nhìn về phía Bùi Đông Lai.
- Đông Lai, cố lên.
Thấy như vậy thì một người gia chủ võ học đến từ Tây Xuyên liền hô lớn lên.
- Đông Lai, giết chết tên tiểu tử kia để báo thù cho đại sư Trương Khuê. Dương Thiện cũng không nhịn được mà mở miệng hô to.
- Chém chết tên quỷ tử.
Dương Thiện vừa nói xong thì những người võ giả của TQ và những nhân vật nhân vật của TQ đều hô to lên, tiếng hô vang vọng toàn trường.
- Câm miệng.
Bên tai vang lên tiếng kêu la đầy trời, Đằng Dã vận khí đan điền rồi rống lên một tiếng lớn.
Một tiếng hét trực tiếp đem toàn bộ tiếng la hét của mấy tên TQ cùi chó ép xuống.
Sau đó, không đợi mọi người mở miệng, Đằng Dã nhìn Bùi Đông Lai giống như là nhìn một con kiến, nói: - Tên chó TQ kia, hôm nay tao sẽ cho mày cảm thấy rằng chết cũng là một loại hy vọng xa vời.
“Bộp..Bộp..Bộp”
Trả lời Đằng Dã chính là tiếng bước chân của Bùi Đông Lai, Bùi Đông Lai đi đến cách Đằng Dã khoảng 10m thì đứng lại, cả người hắn giống như là một cây thương.
- Chết đi con chó TQ kia.
Mắt thấy Bùi Đông Laid dừng lại thì Đằng Dã quát lên một tiếng rồi cả người nhoáng lên một cái, giống như là quỷ mị vậy, đột nhiên biến mất.
Thật nhanh.
Mặc dù là thông qua băng ghi hình thì mọi người đã xem qua trận chiến giữa Đằng Dã và Trương Khuê nhưng mà lúc này thấy được Đằng Dã ra tay thì mọi người liền cả kinh.
Bọn hắn nhìn được, ngày đó khi giết Trương Khuê thì Đằng Dã còn chưa dùng hết sức.
Tiếng xé gió rơi xuống, bóng người hiện ra.
Đằng Dã giống như là sử dụng thuấn di vậy, trong khoảng khắc khi giáp sát người Bùi Đông Lai thì hắn liền hóa thủ vi đao, bổ về phía đầu của Bùi Đông Lai, đao thế dũng mãnh, thế không thể đỡ.
Một thủ đao của Đằng Dã chém ra, kình phong liền quét về phía trước mặt Bùi Đông Lai.
Cao thủ Hóa Kính ra tay, quyền cước như đao, lực sát thương nghe rợn cả người.
Đằng Dã ra tay không theo quy tắc, vừa ra tay liền lấy ra thực lực của cao thủ Hóa Kính.
Đối mặt với một chiêu vô cùng hoàn mỹ của Đằng Dã thì Bùi Đông Lai cũng không dám lấy cứng đối cứng, mà là bước chân hắn chợt lui lại về phía sau từng bước.
- Chạy đi dâu?
Thấy được Bùi Đông Lai thối lui thì Đằng Dã liền bước lên một bước dài, thủ đao liền chụp về phía cổ họng của Bùi Đông Lai, tốc độ nhanh như tia chớp để Bùi Đông Lai không thể nào né tránh được.
Ngay sau đó.
Coi như khi tay của Đằng Dã sắp bóp vào cổ họng của Bùi Đông Lai thì đột nhiên chân trái của Bùi Đông Lai vung lên rồi chân phải của hắn quét ngang một vòng, thân hình liền uốn cong làm cho một chiêu của Đằng Dã đánh vào không khí.
“ Vèo:
Hồi Toàn Trảm.
Dường như Đằng Dã sớm đoán được Bùi Đông Lai sẽ làm như thế cho nên hắn liền dừng lại rồi sử dụng Hồi Toàn Trảm, lại chém về phía cổ của Bùi Đông Lai, hắn muốn Bùi Đông Lai phải chết ngay tại đây.
Mặt Bùi Đông Lai không đổi sắc, 2 tay hắn liền vung ra che ở trước người.
“ Bốp”
Tiếng vang giòn vang lên, cánh tay của Đằng Dã đã chém thẳng vào trên 2 tay của Bùi Đông Lai rồi kình lực bạo phát.
Bùi Đông Lai chỉ cảm thấy 2 bàn tay của mình run lên, cả bàn tay giống như là bị lửa thiêu đối vậy, vô cùng nóng bỏng và đau đớn, cùng lúc đó, lực đạo khủng bố đã làm hắn lui về sau 3 bước.
- Tốt.
- Giết
- Giết con chó TQ kia đi.
Mắt thấy Bùi Đông Lai bị Đằng Dã làm cho rơi vào thế hạ phong thì những võ giả đến từ NB liền đứng dậy rồi gầm lên.
Cùng lúc đó, những võ giả người TQ ngồi ở phía tây giống như là những còn gà bị thiến, ủ rủ mặt mày.
Đằng Dã chưa dùng đao mà Bùi Đông Lai đã rơi vào hoàn cảnh xấu như thế, nếu như dùng đao rồi thì Bùi Đông Lai làm sao có thể ngăn cản đây?
Trong đầu mọi người đều hiện lên suy nghĩ này, điều này làm cho bọn hắn không nhịn được mà nhìn về phía Bùi Vũ Phu.
Dưới ánh đèn, Bùi Vũ Phu không để ý ánh mắt của mọi người mà vẫn nhìn vào Bùi Đông Lai đang ở trên lôi đài.
- Con chó TQ kia, mặc dù mày mạnh hơn một chút so với dự đoán của tao nhưng mà mày không đủ tư cách để tao rút đao.
Tục ngữ nói, người trong nghê vừa ra tay thì liền biết có giỏi hay không.
Mắt thấy Bùi Đông Lai ngăn cản được Hồi Toàn Trảm của mình thì Đằng Dã hơi kinh ngạc, đồng thời cũng hiểu được thực lực của Bùi Đông Lai cho nên hắn liền cười lạnh.
Bùi Đông Lai cũng kinh ngạc, kinh ngạc vì thực lực của Đằng Dã mạnh hơn so với tưởng tượng của mình.
Nhưng mà kinh ngạc thì kinh ngạc nhưng hắn cũng không chút bối rối mà bắt đầu âm thầm để đối phương rơi vào bẫy của mình.
- Con chó TQ kia, chết đi.
Thấy Bùi Đông Lai không động đậy thì Đằng Dã lại quát lên một tiếng rồi giống như là mãnh hổ xuống núi, đánh về phía Bùi Đông Lai, thủ đao lại chém ra.
Quét, chém, lướt, trảm… Đằng Dã liền xuất ra cả. Chiêu sau so với chiêu trước thì lại càng nhanh hơn, mỗi chiêu của hắn đều đạt đến trạng thái “ Nhân Đao hợp nhất”
Đối mặt với những đòn công kích mạnh mẽ của Đằng Dã thì Bùi Đông Lai cũng không lấy cứng đối cứng mà là dựa vào bộ pháp“Thiên đình phát kính. Túc để dũng tuyền” để né tránh, làm cho những đòn công kích của Đằng Dã đều thất bại.
Trong lúc nhất thời, 2 người thì người đuổi ta né, người công ta tránh.
Thật mạnh.
Thấy được những chiêu công kích không ngừng của Đằng Dã thì những võ giả người TQ đều hết hồn.
Ở bọn hắn xem ra, lấy lượng chứa trong thủ đao của Đằng Dã thì một khi chém trúng Bùi Đông Lai thì Bùi Đông Lai hẳn là phải chết.
So vơi bọn hắn mà nói thì Hạ Hà, Quý Hồng, Liễu Nguyệt thấy Bùi Đông Lai né tránh như chó nhà có tang thì nhất thời khẩn trương lên, bọn họ đều âm thầm cầu nguyện cho Bùi Đông Lai.
“Ách”
Cùng lúc đó, Hạ Y Na thấy được cảnh tưởng như thế thì liền khẩn trương lên.
Ở bên cạnh tuy rằng Tần Đông Tuyết không thấy rõ được động tác của Bùi Đông Lai,cảm cũng không biết rằng ai là người chiếm thế thượng phong nhung mà nàng thông qua hành động chau mày của Cô Độc Phong ảnh thì đoán được tình huống của Bùi Đông Lai bây giờ cũng không được lạc quan cho lắm.
Điều này làm cho chân mày của nàng khẽ nhíu lại đồng thời nàng nhìn về phía Bùi Vũ Phu thì thấy Bùi Vũ Phu bất động như núi.
Bộ tồi thân nhập thủ vận đao, đao tùy tâm nhập thủ như phong, trảm tự kinh long phiếm cuồng đào, tảo tự cương phong quyển thảm vân.
Trông khoảnh khắc Đằng Dã hóa thủ vi đao, liên tục chém ra trên trăm đao, mỗi đao đều hung hiểm, trực tiếp đẩy Bùi Đông Lai vào góc chết trên lôi đài.
“Hô”
Dù thực lực của Đằng Dã mạnh đến thế nào đi chăng nữa nhưng mà sau khi chém ra hơn trăm đao thì hắn cũng cảm thấy phổi mình sắp nổ tung cho nên âm thầm điều chỉnh lại hơi thở của mình.
Nhân cơ hội này thì Bùi Đông Lai cũng hít sâu vào một hơi.
- Con chó TQ kia, chẳng lẽ mày giống như một con chó chết, chỉ biết né tránh thôi sao?
Dưới ánh đèn, trên mặt Đằng Dã nở ra nụ cười, ánh mắt nhìn về phía Bùi Đông Lai giống như là đang nhìn một người chết: - Trốn đi? Mày tiếp tục trốn đi?
- Giết con chó TQ kia đi.
- Giết! Giết! Giết
Đằng Dã vừa nói xong thì những võ giả đến từ NB đều kích động, điên cuồng hét lên, hận không thể lập tức thấy Bùi Đông Lai banh chè ngay tại chỗ.
Bên tai nghe được tiếng “ Giết” nhìn vào hoàn cảnh bây giờ của Bùi Đông Lai thì tất cả võ giả TQ đều nhìn về phía Bùi Vũ Phu.
Thậm chí ngay cả Long Vương Diệp Cô Thành cũng mang theo vài phần nghi hoặc nhìn về phía Bùi Vũ Phu.
Bùi Vũ Phu sẽ ra tay sao?
Trong lòng bọn hắn đều hiện lên suy nghĩ này.
“Vù”
Trả lời bọn họ là một tiếng vang giòn!
Dưới ánh đèn.
Bùi Đông Lai động!
Chỉ thấy cả người bắn ra giống như là mũi tên, bay về phía Đằng Dã.
Đây là lần đầu tiên hắn chủ động công kích.
- Mày muốn chết.
Thấy được Bùi Đông Lai phản kích thì Đằng Dã liền quát lên một tiếng, cũng không lùi mà tiến tới, tay trái hóa chưởng đón lấy còn tay phải hóa thành đao chém ra.
Bùi Đông Lai coi thường thủ đao của Đằng Dã, thiết quyền vung lên đánh ra “ Thất Thương”.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]