Chương trước
Chương sau
-    Chủ nhân, tôi đã giải thích với cảnh sát về vụ nổ súng mới vừa rồi.

Mấy phút sau, không đợi Hạ Hà cúp điện thoại. Sau khi nói chuyện điện thoại xong với đám cảnh sát Thailand thì Thái Hổ lập tức đi tới trước người Bùi Đông Lai, vẻ mặt cung kích nói:
-    Còn về phần lợi dụng cảnh sát, quân đội đối phó với Thần Võng thì tôi không nói trong điện thoại. Tôi muốn đích thân đi gặp người chịu trách nhiệm để nói chuyện với hắn.

-    Ta chỉ cần kết quả, không cần quá trình.

Đối mặt với vẻ cung kính cu ả Thái Hổ thì mặt Bùi Đông Lai không chút thay đổi, nói.

-    Vâng, chủ nhân.

Thái Hổ cũng biết, hắn muốn lấy đước sự tín nhiệm từ Bùi Đông Lai thì so với lên trời còn khó hơn, lui một vạn bước mà nói thì hắn hận không thể thoát khỏi sự khống chế của Bùi Đông Lai.

-    Tốt lắm, ông đi chuẩn bị đi.

Bùi Đông Lai nghĩ nghĩ, nói:
-    Mặt khác, đặt cho ta mấy vé máy bay.

-    Vâng, chủ nhân.

Thái Hổ cung kính lĩnh mệnh, biết điều mà rời đi.

Thái Hổ rời đi không bao lâu, Hạ Hà cũng kết thúc cuộc nói chuyện.

Dưới ánh mặt trời, trên mặt của Hạ Hà đã khôi phục lại vẻ bình thường, trên mặt hắn đã nở ra những nụ cười hớn hở.

-    Tiểu Bùi, để tỏ lòng cảm ơn của nhà chúng ta đối với cậu thì cậu đi về Xuân Thành với ta một chuyến, chúng ta cùng nhau ăn bữa cơm.
Bùi Đông Lai đưa điện thoại cho Bùi Đông Lai rồi cười nói.

Đối mặt với lời mời của Hạ Hà thì Bùi Đông Lai cũng không trả lời ngay mà là khuôn mặt lộ ra vẻ phức tạp.

Hạ Hà đã lăn lộn trong xã hội mấy chục năm, có người nào là chưa từng thấy qua.

Hạ Hà liếc mắt nhìn ra Bùi Đông Lai dang do dự nên cười hỏi:
-    Không muốn đi sao?

-    Chú Hạ, cháu…

Bùi Đông Lai thở dài, cố gắng giải thích.

-    Bởi vì Y Na.
Hạ Hà cười khổ cắt ngang lời nói của Bùi Đông Lai.

"Ách..."

Hắn không ngờ rằng Hạ Hà sẽ biết được mình không muốn đi đến Tây Nam là bởi vì Hạ Y Na.

-    Tiểu tử, cậu thích con gái ta, đúng không?

Thấy Bùi Đông Lai không nói lời nào. Sắc mặt Hạ Hà phức tạp nhìn Bùi Đông Lai, tự hỏi tự đáp:
-    Cậu từng nói với Hạ Binh, Hạ gia từng giúp cậu 2 lần cho nên cậu phí hết tâm tư để vặn ngã đối thủ của ta là Từ Vạn Sơn, hơn nữa còn bay mưu tính kế để Hạ Binh đi thu thập một ít của cải còn lại của Từ gia.

-    Nhưng cá nhân ta cảm thấy rằng sở dĩ cậu tận tâm tận lực như vậy đều không phải là trả nợ ân tình, quan trọng là bởi vì Y Na.

Hạ Hà nói xong, khe khẽ thở dài:
-    Lùi một bước mà nói cho dù chuyện tình ở Tây Nam là cậu bởi vì muốn trả ơn nên mới làm. Nhưng mà chuyện ở nơi này đủ để chính minh cậu yêu thích con gái của ta. Tuy rằng ta không biết cậu có cừu hận gì với Thần Võng nhưng mà lấy thực lực cậu thể hiện ra thì nếu cậu muốn xử lý đám người Thần Võng kia thì sẽ có nhiều biện pháp, thậm chí cậu không cần ra tay cũng có thể làm được. Cậu hao hết tâm tư đem người Thần Võng dẫn dụ đến đây là chỉ muốn cứu ta mà thôi.

Nghe được Hạ Hà nói như thế thì Bùi Đông Lai cười khổ không thôi. Đúng như lời Hạ Hà nói, nếu hắn muốn đối phó với Thần Võng thì hắn có thể thông qua Thái Hổ, lợi dụng đám người cảnh sát, quân đội ra tay đối phó.

Đồng dạng, hắn hao hết tâm tư để cứu lấy Hạ Hà, người mà hắn chưa từng gặp qua cũng là bởi vì Hạ Y Na.

Là ưa thích sao?

Bùi Đông Lai tự hỏi bản thân mình, trong lòng không khỏi hiện ra hình ảnh lúc Bùi Đông Lai bị bản thân mình từ chối. Cũng hiện ra hình ảnh ngày đó mình xuất hiện ở cửa Hạ gia, Hạ Y Na giống như là một đứa con nít, ngồi khóc rống lên.

Lần đâu tiền, hắn có chút không đành lòng.

Lần thứ hai, hắn cảm thấy đau lòng.

-    Cậu thật rối rắm.

Hạ Hà thấy Bùi Đông Lai trầm mặc như trước, nhất châm kiến huyết, nói :
-    Cùng lúc, cậu thực sự yêu nha đầu của Tần gia, nếu không phải nhiuw thế thì cậu cũng không nghĩ hết mọi cách để thượng vị, hơn nữa cậu biết Yên Kinh đối với cậu là đầm rồng hang hổ mà cậu vẫn đi đến đó, hơn nữa cuối cùng cậu lại cướp đi nha đầu ấy trong tay của Diệp đại thiếu gia. Về phương diện khác, có lẽ là tình cảm của cậu đối với con gái ta không có sâu như nha đầu Tần gia kia nhưng mà cậu không thể phủ nhận rằng trong lòng của cậu vẫn ưa thích con gái của ta.

Không biết là do Hạ Hà nói đúng vấn đề hay là khi Hạ Hà nhắc tới Tần Đông Tuyết thì khuôn mặt Bùi Đông Lai có chút nhăn lại, vẻ mặt càng trở nên phức tạp.

-    Tiểu tử, có phải cậu cảm thấy tự trách hoặc nói đúng ra là kỳ quái, tại sao cậu làm hết tất cả mọi chuyện vì nhà đầu Tần gia kia nhưng vẫn lại thích con gái của ta.
Hạ Hà cười khổ hỏi.

Sắc mặt Bùi Đông Lai khó coi mà gật đầu.

-    Điều này rất bình thường.

Hạ Hà nghiêm mặt nói:
-    Con người là một động vật có cảm tình, vô luận là nam nhân hay nữ nhân đều khó có khả năng yêu thích một người nhưng mà mức độ thích lại khác nhau.

-    Có thể cha của cháu chỉ yêu một người phụ nữ đó chính là mẹ của cháu.
Bùi Đông Lai nhíu mày nói.

Hạ Hà bĩu môi nói:
-    Mỗi người đều có những lựa chọn khác nhau, có người chỉ yêu một người cũng có người chân đạp vài ba thuyền. Còn về phần cha của cậu thì có 2 nguyên nhân. Nguyên nhân thứ nhất chính là mẹ của cậu chính là đệ nhất mỹ nhân của kinh thành thậm chí là của TQ. Thứ hai là cha của cậu cũng mẹ của cậu ở chung với nhau trong thời gian rất ngắn, ngắn để nổi khiến cho cha của cậu còn chưa gặp được người phụ nữ thứ 2 khiến hắn có thể động tâm. Rồi sau đó, bởi vì sinh ra cậu mà mẹ của cậu đã rời bỏ thế giới này nên cha của cậu mới cảm thấy áy náy, tự trách bản thân mình. Cho nên đến bây giờ hắn vẫn chưa đi tìm người phụ nữ khác.

Bùi Đông Lai nhíu mày, dường như có chút không đồng ý với lời nói này của Hạ Hà.

-    Quên đi, chờ sau khi lớn lên, trải qua thì cậu mới có thể hiểu được những lời đấy.

Hạ Hà nói xong, khe khẽ thở dài:
-    Ta cũng không gạt cậu, sở dĩ ta để cậu đến Tây Nam là ta hy vọng cậu cùng con gái của ta có một kết thúc.

Khóe mắt cùng cơ thể của Bùi Đông Lai khẽ run lên, hắn cũng không có hé răng.

-    Kết thúc ở đây không phải là để cho cậu chọn một trong hai đứa bởi vì ta biết được điều đó không có khả năng. Không có người nào cũng không có nữ nhân nào có thể thay thế được địa vị của nha đầu Tần gia trong lòng của cậu.

Sắc mặt Hạ Hà phức tạp nói:
-    Kết thúc ỏ đây chính là muốn cậu tỏ rõ thái độ trước mặt nó. Hoặc là từ chối hoặc là tiếp nhận tình yêu của nó.

-    Chú Hạ, chú….

Bùi Đông Lai mang theo vài phần giật mình nhìn vào Hạ Hà, hắn không ngờ Hạ Hà biết hắn sẽ không có khả năng chia tay với Tần Đông Tuyết nhưng mà vẫn đồng ý để Hạ Y Na ở chung một chỗ với hắn.

-    Tiểu tử, ta nói như vậy cũng không phải là ta hy vọng cậu cùng với con gái của ta ở chung một chỗ.

Sắc mặt Hạ Hà nghiêm nghị, nói:
-    Ngược lại, tuy rằng cậu còn xuất sắc hơn so với tưởng tượng của ta. Tuy rằng cậu có ơn với Hạ gia, tuy rằng ta tin tưởng nếu cậu tiếp nhận tình yêu của con gái ta thì nó sẽ trở nên hạnh phúc hơn nhưng mà trong nội tâm của ta lại không hy vọng cậu cùng với con gái của ta ở chung một chỗ.

-    Có 2 nguyên nhân. Thứ nhất là biểu hiện bây giờ của cậu đã quá xuất sắc nhưng mà điều này cũng có thể làm cho cậu gặp nhiều nguy hiểm, ta không muốn con gái của mình lúc nào cũng lo lắng đề phòng, càng không muốn có một ngày nó sẽ trở thành một người quả phụ. Thứ hai, cha mẹ đều là ích kỷ, đều không muốn nhìn con gái của mình làm vợ bé cho một người đàn ông. 

Nghe được những lời này của Hạ Hà thì vẻ giật mình trên mặt của Bùi Đông Lai đã biến mất thay vào đó là vẻ nghi ngờ.

-    Cậu không cần phải nghi ngờ, đây là ta tôn trọng lựa chọn của nó mà thôi.

Hạ Hà thở dài:
-    Mỗi người đều có cuộc đời riêng của mình, mỗi người đều có quyền để tự quyết định con đường đi sau này của mình. Ta chỉ biết bản thân người làm cha như ta đây là phải cố gắng dẫn đường để con gái của ta có thể tìm được hạnh phúc chứ không phải can thiệp vào cuộc sống của nó. Cho dù nó thích một kẻ ăn mày, chỉ cần ta thấy được kẻ ăn mày kia thật sự yêu nó hơn nữa có thể đem lại hạnh phúc cho nó thì ta sẽ không để ý mà gả nó cho tên ăn mày kia.

-    Chú là một người cha tốt.
Tự đấy lòng Bùi Đông Lai nói một câu.

-    Cha của cậu cũng vậy.

Hạ Hà cười cười sau đó nói:
-    Tiểu Bùi, có một số việc cuối cùng cũng phải đối mặt để giải quyết cho nên cậu hãy đi về Tây Nam với ta. Nếu cậu không tiếp nhận tình cảm của nó thì như vậy hãy nói với nó rõ ràng với nó còn nếu cậu chấp nhận nó thì ta cũng sẽ tôn trọng quyết định của 2 đứa, đồng thời ta cũng chúc phúc cho 2 đứa. Bất kể cậu quyết định làm gì thì mặc kế đối với cậu hay là Y Na thì đó cũng là một chuyện tốt. 

-    Cảm ơn chú, chú Hạ.

Bùi Đông Lai gật đầu, hắn cũng biết mình nên quyết đoán để xử lý mối quan hệ với Hạ Y Na. Nếu không thì đối với mình, Tần Đông Tuyết và Hạ Y Na cũng không tốt. 



Lúc chạng vạng tối, một chiếc máy bay bay thằng từ Thailand đến Xuân Thành, cả máy bay to lớn như vậy mà chỉ có Bùi Đông Lai, Hạ Hà cùng đoàn người nhân viên làm việc trong máy bay.

Cabin mở ra, Hạ Hà đứng dậy đồng thời ánh mắt nhìn thoáng qua Bùi Đông Lai thì thấy Bùi Đông Lai vẫn nhăn mặt. Hắn biết rõ Bùi Đông Lai vẫn chưa làm ra quyết định.

Đối với việc này thì hắn cũng không có nói gì thêm.

Bởi vì hắn nhận ra được Bùi Đông Lai là một người trọng tình trọng nghĩa, đối với một người trọng tình trọng nghĩa mà nói thì phải làm ra lựa chọn như vậy, đích thật cũng không phải là chuyện dễ dàng gì.

Huống chi đây là lần đầu tiên Bùi Đông Lai trải qua chuyện như vậy?

-    Cha.

Bên ngoài sân bay, bởi vì hb cùng Hạ Y Na đã được báo cho biết nên khi thấy Bùi Đông Lai cùng Hạ Hà đi ra thì Hạ Y Na vốn là nhìn Bùi Đông Lai một cái, sau đó chạy nhanh về phía Hạ Hà.

-    Nữ nhi bảo bối, để cha ôm một cái nào.

Hạ Hà cười a a, mở 2 tay ra, tùy ý để Hạ Y Na nhào vào lồng ngực của mình.

-    Thật sự là…. Đừng có lén nhìn nữa, đi qua đi.

Mắt thấy Hạ Y Na nhìn trộm Bùi Đông Lai thì Hạ Hà tức giận nói.

Nghe được Hạ Hà nói như thế thì khuôn mặt của Hạ Y Na khẽ ửng đó sau đó nàng làm thoát khỏi lồng ngực của Hạ Hà rồi làm với Hạ Hà một cái mặt quỷ. Bước lên vài bước, đứng ở trước mặt Bùi Đông Lai.

-    Không có bị thương chứ?

Hạ Y Na âm thầm đánh giá người Bùi Đông Lai từ trên xuống dưới một phen, cuối cùng đem ánh mắt nhìn lại trên mặt Bùi Đông Lai, tuy rằng không phát hiện được trên người Bùi Đông Lai có thương tích nào nhưng mà nàng vẫn có chút lo lắng.

-    Cậu đã thấy được tớ là một người có võ công cao cường, làm sao lại bị thương được?
Bùi Đông Lai mở miệng trêu ghẹo.

-    Cắt, cậu đừng có mà thổi da bò.

Nghe được Bùi Đông Lai nói thế thì Hạ Y Na bĩu môi, trong lòng cũng hơi yên, nói:
-    Đi thôi, mẹ tớ đã gọi điện đến giục nhiều lần. Đúng rồi, đêm nay mẹ tớ tự mình xuống bếp, cậu có lộc ăn rồi đó, tài nấu nướng của mẹ tớ cũng không tồi đâu.

-    Ừh.

Bùi Đông Lai nhìn vào khuôn mặt tái nhợt của Hạ Y Na, nhịn không được mà thẩm hỏi bản thân : “ Lại phải làm tổn thương nàng một lần nữa sao?”

Tình kiếp hiện.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.