Bên tai nghe được lời nói lạnh nhưng băng của Bùi Đông Lai thì cả người Từ Vạn Sơn căng thẳng lại.
Cự tuyệt.
Bùi Đông Lai cự tuyệt!
Ý nghĩ này không ngừng xuất hiện trong lòng của Từ Vạn Sơn.
Hiểu được điểm này thì vẻ mặt Từ Vạn Sơn trở nên vô cùng ngưng trọng.
Bởi vì hắn biết rõ nếu Bùi Đông Lai đã cự tuyệt hắn thì 2 người sẽ trở thành địch nhân với nhau.
- Bùi tiên sinh, tên cháu họ kia của tôi kiêu căng quen rồi, có mắt như mù, thật sự là có lỗi.
Trầm ngân một lát, Từ Vạn Sơn mở miệng lần nữa: - Còn về chuyện tập đoàn Hạ thị thì ngài cũng biết sau khi Hạ Hà chết thì thì tập đoàn Hạ thị như quần long vô thủ, người nhìn chằm chằm vào miếng thịt béo này không chỉ có riêng một mình tôi. Đương nhiên, là tôi cũng không biết ngài có quan hệ với Hạ gia, nếu biết thì tôi cũng không dám đụng vào.
- Nếu tôi chỉ là một người bình thường thì ông có nói những lời này với tôi sao? Bùi Đông Lai giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ, hỏi ngược lại.
“Ách..."
Đáp án không cần nói cũng biết, Từ Vạn Sơn á khẩu không trả lời được
- Bùi Đông Lai, cậu thật sự muốn cá chết lưới rách sao? Từ Vạn Sơn lại mở miệng, giọng nói không hề khép nép nữa là lộ ra bộ mặt âm tàn, bá đạo của Từ gia tại Tây Nam.
- Cá chết lưới rách?
Bởi vì từ Quý Hồng có được tư liệu của Cao Thế Toàn và Từ Vạn Sơn, lúc này nghe được Từ Vạn Sơn nói như vậy thì Bùi Đông Lai khinh thường nói: - Từ Vạn Sơn ông có tư cách này sao?
- Bùi Đông Lai, cậu….
Từ Vạn Sơn tức giận đến cả người run lên.
Bởi vì được xưng là trùm thuốc phiện của TQ, Từ Vạn Sơn chẳng những có thanh danh vang dội ở thế giới ngầm trong nước mà cả ĐNA, thậm chí là cả Châu Á thì hắn cũng là một người nổi tiếng.
Thân phận như vậy, đủ để hắn đi tới chỗ nào thì cũng được các vị lão đại chiêu đãi nồng nhiệt.
Nhưng mà.
Dù là như thế nhưng đối với lời nói cuồng ngạo của Bùi Đông Lai thì Từ Vạn Sơn không có phản bác được.
Mặc dù hắn khó chịu, không phục, không cam lòng nhưng mà lý trí nói cho hắn biêt ở trong nước thì hắn không có tư cách để cùng cá chết lưới rách với Bùi Đông Lai.
Nếu không thì hắn cũng không phải là Từ gia ở Tây Nam mà là Từ gia của cả TQ.
- Bùi Đông Lai, cậu chớ quên cậu vừa mới đắc tội với Diệp gia, người của Diệp gia đã cố gắng tìm lấy nhược điểm của cậu, nếu một khi cậu cá chết rách lưới với ta thì sẽ bị người của Diệp gia nắm lấy nhược điểm. Đến lúc đó thì cậu cũng sẽ sống không được dễ chịu. Từ Vạn Sơn lấy Diệp gia hù Bùi Đông Lai.
"Ha ha..."
Nghe Từ Vạn Sơn nói như thế thì Bùi Đông Lai cười to lên: - Từ Vạn Sơn, chuyện của ta không cần ông quan tâm, mặt khác ta quên nói cho ông biết, ta không thích bị người khác uy hiếp.
Nói xong, Bùi Đông Lai không hề nói nhảm với Từ Vạn Sơn nữa mà liền cúp điện thoại.
"Đô... Đô..."
Nghe tiếng "Đô... Đô...", nhớ lại lời nói của Bùi Đông Lai thì Từ Vạn Sơn nhíu mày.
- Cha, hắn nói sao?
Mắt thấy vẻ mặt Từ Vạn Sơn ngưng trọng để điện thoại xuống thì tuy rằng Từ Ưng đã đoán được kết quả nhưng mà hắn cũng chưa từ bỏ ý định.
Bởi vì hắn biết thái độ của Bùi Đông Lai sẽ quyết định tương lai của Từ gia.
- Từ gia.
Không đợi Từ Vạn Sơn mở miệng, một tên bảo tiêu của Từ Vạn Sơn từ ở đằng sau đi lên, cau mày nói: - Anh em phía dưới nói là có mấy chiếc xe quân đội đang đến nơi này, hiện này đã đến tới trước cửa của biệt thự.
Xe quân đội?
Nghe được những từ này thì đôi mắt Từ Vạn Sơn mở to ra, trong lòng hiện ra một trực giác không tốt:” Chẳng lẽ Bùi Đông Lai điều động quân đội đến đối phó với mình sao?”
Ý niệm đó xuất hiện trong lòng nhưng mà Từ Vạn Sơn không biết đáp án.
Một mặt, thân là Từ gia của Tây Nam thì chẳng những lực ảnh hưởng trong hắc đạo của hắn kinh người hơn nữa mạng lưới quan hệ trong bạch đạo của hắn cũng không tầm thường, nếu không phải như vậy thì hắn cũng không thể sống được đến bây giờ.
Như vậy, nếu như Bùi Đông Lai thật sự điều động quân đội đến đối phó với hắn thì hắn không tin những ô dù trong bạch đạo sẽ không thông báo cho hắn biết.
Nhưng mà.
Mặt khác, Bùi Đông Lai có thể khiến cho những vị đại nhân vật có quyền lực trên đỉnh Kim Tự Tháp ra mặt giúp hắn, ai có thể cam đoan những ô dù trong bạch đạo của hắn vì sợ Bùi Đông Lai mà không dám thông báo cho hắn đây?
- Tiểu Huy.
Hơi trầm tư một lát, Từ Vạn Sơn lập tức làm ra quyết định, hắn hướng về một nam nhân trung niên cách không xa hô lên.
Nam nhân trung niên tên là Ngô Dũng Huy, mặt ngoài tuy rằng hắn là trợ lý chủ tịch của tập đoàn Từ Sơn nhưng mà thân phận của hắn là quân sư, là người bày mưu tính kế cho Từ Vạn Sơn.
- Từ gia có gì cần phân phó?
Ngô Dũng Huy liền bước lên, cúi đầu hỏi.
- Người ở bên dưới nói có quân đội đang đến đây.
Từ Vạn Sơn trầm giọng, nói: - Ta mang tiểu Ưng tránh mặt một lát, cậu ở lại đâu, xem bọn hắn muốn làm gì?
- Vang, Từ gia.
Ngô Dũng Huy liền đáp ứng, hắn biết sở dĩ Từ Vạn Sơn kêu hắn lưu lại là bởi vì coi trọng trí tuệ và năng lực ứng biến của hắn.
10’ sau, 1 chiếc xe Jeep và 4 chiếc xe quân dụng dừng lại trước biệt thự của Từ Vạn Sơn, từng tên trinh sát mang theo đầy đủ võ trang, nhanh chóng nhảy xuống xe, xếp thành một đội ngũ.
Mấy thấy trăm tên trinh sát xếp thành một đội ngũ thì đội trưởng đội biên phòng Tây Nam cùng với một vị đại tá từ trong chiếc xe Jeep kia nhảy xuống.
- Người ở bên trong nghe rõ, mọi người đã bị bao vây, lập tức mở cửa để chúng tôi kiểm tra.
Mắt thấy 2 vị chỉ huy xuống xe thì một tên trinh sát cầm loa lên, rống lớn nói.
“ Két”
Rất nhanh, cửa biệt thự đã được mở, Ngô Dũng Huy mang theo vài tên thủ hạ đi ra biệt thự.
Thấy mấy tên trinh sát được trang bị đầy đủ võ trang thì Ngô Dũng Huy và mấy tên thủ hạ của hắn đều hết hồn.
- Nơi này là nơi ở của chủ tịch tập đoàn Vạn Sơn, xin hỏi các ngài muốn kiểm tra cái gì? Sau đó, Ngô Dũng Huy có nén nỗi sợ hãi và bất an ở trong lòng rồi bước lên hỏi.
- Kêu Từ Vạn Sơn ra đây. Lệnh Vĩ, đội trưởng đội biên phòng Tây Nam liền tiến lên, lạnh giọng quát.
- Chào các vị cảnh quan, Từ đổng có chút việc nên đã xuất ngoại, hiện không có ở trong nhà. Ngô Dũng Huy bình tĩnh trả lời.
- Xuất ngoại rồi sao? Lệnh Vĩ nhìn chằm chằm vào Ngô Dũng Huy rồi vung tay lên: - Bắt lại, vào lục soát cho tôi.
“ Vù..Vù…Vù”
Lời của Lệnh Vĩ vừa thốt ra thì vài tên trinh sát liền xông lên, trong đó một tên trinh sát liền chĩa súng vào đám người Ngô Dũng Huy. Ý bảo đám người Ngô Dũng Huy không nên hành động thiếu suy nghĩ.
- Cha bọn hắn là hướng về phía chúng ta.
Cùng lúc đó, thông qua máy nghe trộm được đặt trên người của Ngô Dũng Huy thì Từ Ưng nghe được cuộc nói chuyện giữa hai bên, hắn liền biến sắc.
- Trước tiên không nên hành động thiếu suy nghĩ.
So với Từ Ưng mà nói thì Từ Vạn Sơn là một người bình tĩnh hơn.
Những tên trinh sát lần lượt đi vào biệt thự.
- Báo cáo thủ trưởng, trong biệt thự không có một bóng người, bất quá trong này đã phát hiện ra một số lượng thuốc phiện khổng lồ.
Rất nhanh, một tên trinh sát liền chạy ra, đi đến trước mặt Lệnh Vĩ và tên đại tá kia, hắn cúi chào rồi báo cáo.
Phát hiện số lượng thuốc phiện khổng lồ?
Nghe được tên trinh sát nói những chữ này thì Ngô Dũng Huy cùng với đám thủ hạ dưới tay liền trực tiếp trợn tròn mắt.
- Mẹ nó, chúng ta bị hãm hại.
Từ Vạn Sơn cũng bị những lời của tên trinh sát kia làm cho cả kinh không nhẹ, nhưng mà rất nhanh hắn ý thức được bản thân mình bị hãm hại, những thứ độc phẩm kia căn bản là không phải của hắn.
- Cha, chúng ta nên làm sao bây giờ?
Nghe được Từ Vạn Sơn nói vậy thì Từ Ưng sợ tới mức cả người run lên, hắn không nhịn được mà hỏi Từ Vạn Sơn.
"Bá!"
Từ Ưng vừa thốt lên xong thì những thủ hạ dưới tay của Từ Vạn Sơn đều đem ánh mắt nhìn về phía Từ Vạn Sơn, chờ đợi Từ Vạn Sơn làm ra quyết định.
- Chờ một chút.
Từ Vạn Sơn cũng hiểu được, chính đoàn người bọn hắn đã lâm vào tuyệt cảnh bất quá hắn vẫn duy trì sự bình tĩnh, không có mù quáng làm ra quyết định.
Nghe được lời của Từ Vạn Sơn thì mọi người lại vãnh tai lên nghe tiếp cuộc nói chuyện ở bên ngoài.
- Từ Vạn Sơn đâu?
Trước cửa biệt thư, tên trinh sát kia liền nghiêm mặt, hướng về Ngô Dũng Huy quát lên một tiếng.
- Không biết, sáng nay Từ gia đã đi ra ngoài. Đối mặt vơi tên đại tá kia thì trong lòng của Ngô Dũng Huy cũng vô cùng khẩn trương, bất quá hắn cũng không đem vẻ khẩn trương hiện ra trên mặt.
- Đậu xanh rau má. Tên đại tá kia liền mắng.
- Thái lữ trưởng, người của chúng ta từ phía trên nhìn chằm chằm vào nơi này cũng không thấy Từ Vạn Sơn rời đi.
Lúc này đây Lệnh Vĩ, người có kinh nghiệm chiến đấu phong phú liền chỉ vào biệt thự: - Từ Vạn Sơn hắn là trốn ở chân núi.
- Thái lữ trưởng, còn phải làm phiền người của ngài lên núi bắt nữa. Lệnh Vĩ thu hồi ánh mắt, hướng về Thái lữ trưởng cúi chào: - Đối thủ của chúng ta là trùm buôn lậu thuốc phiện Từ Vạn Sơn, kẻ này đa mưu túc trí hơn nữa người dưới tay hắn toàn là một đám tàn nhẫn, để cho người của ngài cẩn thận một chút.
- Đây là chức trách của chúng tôi.
Thái lữ trưởng hoàn lễ rồi xoay người lại, hướng về đám trinh sát binh kia, nói: - Toàn thể đội ngũ, dựa theo mệnh lệnh của đội trưởng, lên núi vây bắt, nếu có người nào phản kháng thì bắn.
- Vâng, thủ trưởng.
Hơn trăm tên trinh sát liền trả lời.
Nói xong, bọn hắn giống như là một cơn lũ, nhằm về phía đỉnh núi bên ngoài mà chạy đến, thanh thế vô cùng khủng bố.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]