Chương trước
Chương sau
“Vù” “Vù” “Vù”

Diệp Thạch vừa nói xong thì 8 gã thành viên tinh nhuệ của Long Nha đã động.

Bọn hắn không có trực tiếp tấn công Bùi Vũ Phu mà là bước lên, đứng phía sau Diệp Cô Thành, đợi Diệp Cô Thành ra lệnh thì bọn hắn mới ra tay.

Sở dĩ là như vậy là bởi vì Diệp Thạch không phải là người trong quân đội hơn nữa Long Nha lại là một chi bộ đội đặc thù. Mặc dù là người ở trong quân đội nhưng mà có thể điều động được Long Nha cũng không có mấy ai.

"Ba!"

Mắt thấy 8 gã thành viên Long Nha đi lên, Bùi Đông Lai buông cánh tay phải Tần Đông Tuyết ra rồi bước lên một bước, đứng bên cạnh Bùi Vũ Phu. Chiến ý trên người hắn liền bùng nổ, thanh thế kinh người.

Không riêng gì Bùi Đông Lai mà sắc mặt của Quý Hồng cũng nghiêm túc đứng bên cạnh Bùi Vũ Phu, làm ra bộ dạng chuẩn bị ra tay.

Thấy một màn như vậy thì tất cả mọi người của 2 nhà Tần Diệp đều lui ra lại phía sau.

Ở giữa đại sảnh, sắc mặt của Diệp Cô Thành hiện lên một tia dao động, vẻ mặt hắn phức tạp nhìn vào Bùi Vũ Phu mà Bùi Vũ Phu cũng đem ánh mắt nhìn vào hắn.

Gươm tuốt vỏ, nỏ giương dây.

Không khí áp lực làm cho người ngạt thở.

-    Còn đứng ngây đó làm gì?

Lui lại phía sau chừng chục bước, Diệp Thạch thấy Diệp Cô Thành thờ ơ thì sắc mặt có chút khó coi, quát lên.

-    Diệp Thạch, ông muốn để bọn hắn ra tay sao?

Khí thế của Bùi Vũ Phu đột nhiên thay đổi, giống như thiên thần hạ phàm, đưa tay chỉ vào Diệp Cô Thành, cười lạnh nói:
-    Chỉ bằng hắn và đám người Long Nha kia ư?

"*. . ."

Bên tai vang lên lời nói khinh thường của Bùi Vũ Phu, toàn bộ mọi người đều tỏ ra ngạc nhiên.

Chuyện gì ddaay

18 năm trước không phải Bùi Vũ Phu bị Diệp Cô Thành phế đi một chân, đuổi ra khỏi Yên Kinh sao?

Giờ phút này, đối mặt với Bùi Vũ Phu thì Diệp Cô Thành lại không lên tiếng, để cho Bùi Vũ Phu chủ động khiêu khích.

Không có đáp án.

Tất cả mọi người đều nhìn về phía Diệp Cô Thành.

Vẫn không trả lời, Diệp Cô Thành vẫn nhìn chằm chằm vào Bùi Vũ Phu.

Mặc dù từ tin tình báo biết được 18 năm trước, Bùi Vũ Phu đã bị Diệp Cô Thành phế đi một chân chật vật cút ra khỏi Yên Kinh nhưng mà Bùi Đông Lai vẫn không tin.

Hắn tuyệt không tin.

Giờ phút này, mắt thấy Diệp Cô Thành không dám hành động thiếu suy nghĩ thì Bùi Đông Lai lại càng khẳng định điều này.

Hắn chỉ cảm thấy một ngọn lửa đang thiêu đốt lòng mình, làm cho máu hắn sôi trào lên.

-    Diệp Cô Thành, 18 năm trước ông từng suất lĩnh Long Nha đến bệnh viện vây công ta, ta từng nói với ông rằng : “ Nếu ông đại biểu cho Diệp gia mà chết thì lão tử dùng một bàn tay sẽ bóp chết ông.”

Im lặng trong đại sảnh, giọng nói của Bùi Vũ Phu lại vang lên:
-    Hôm nay, những lời này vẫn còn hiệu lực, ông vì ai mà đến?

Thời gian dừng lại, hình ảnh đứng yên.

-    Nếu ông đại biểu cho Diệp gia mà đến thì một tay của lão tử sẽ bóp chết ông.

Những lời này của Bùi Vũ Phu giống như là ma pháp, không ngừng vang lên bên tai mọi người trong đại sảnh.

Kinh ngạc.

Choáng váng.

Ngây người.

Trừ Diệp Cô Thành và Bùi Vũ Phu ra thì toàn bộ mọi người trong đại sảnh đều đứng nguyên tại chỗ, trừng to hai mắt há hốc mồm, vẻ mặt không tin tưởng nổi nhìn vào Diệp Cô Thành.

Vẫn cứ như vậy mà nhìn vào, vẫn không có nhúc nhích.

Thấy bộ dạng khinh thường của Bùi Vũ Phu thì trong đầu Diệp Cô Thành không khỏi hiện lên hình ảnh 18 năm trước.

Ngày đó, mưa to như trút nước, bởi vì Diệp Vãn Tình sinh Bùi Đông Lai mà chết trên bàn mổ, điều này đã làm cho Diệp gia phẫn nộ, Diệp Cô Thành suất lĩnh Long Nha đi vào bệnh viện, vây quanh phòng phẫu thuật.

Cho đến ngày nay, Diệp Cô Thành vẫn nhớ rõ cảnh tượng hắn đi vào phòng phẫu thuật kia.

Một màn kia giống như là đã khắc sâu vào trong lòng của hắn. 

Khi hắn mang thủ hạ tiến vào phòng phẫu thuật thì Vũ Thần người từng kiêu ngạo, đại náo Yên Kinh, cuối cùng cướp đi đệ nhất mỹ nữ từ trong tay tứ đại thiếu gia của kinh thành đang quỳ trước giường, gắt gao nắm lấy cánh tay của Diệp Vãn Tình, rơi lệ.

Thấy một màn kia thì Diệp Cô Thành không có hạ lệnh cho thủ hạ công kích Bùi Vũ Phu mà là lẳng lặng đứng thủ ở trước cửa phòng phẫu thuật.

-    Diệp Cô Thành, nếu ông đại biểu cho Diệp gia mà chết thì lão tử dùng một bàn tay sẽ bóp chết ông.

Ở trong lúc Diệp Cô Thành và thủ hạ đứng đợi trước phòng phẫu thuật thì Bùi Vũ Phu cũng không có lau đi những giọt nước mắt trên mặt mà đột nhiên đứng giật, nhìn vào Diệp Cô Thành.

Lúc ấy, Bùi Vũ Phu vừa mới thốt lên xong thì thành viên của Long Nha liền nổi giận.

Nhưng mà lúc ấy không đợi thành viên Long Nha động thủ, trên người Bùi Vũ Phu đã tràn ra một cỗ sát ý làm cho người ta không thể thở được, cỗ sát ý này đã làm cho toàn bộ thành viên Long Nha lúc ấy đứng đơ lại, 2 chân mềm nhũn ra.

-    Là vì Vãn Tình mà đến.

Đối mắt với sát ý của Bùi Vũ Phu thì Diệp Cô Thành trả lời một câu:
-    Trong lòng tôi, mặc dù nó không cùng huyết thống nhưng nó vẫn là em gái của tôi.

-    Tuy rằng, tôi biết tôi không phải là đối thủ của ông nhưng tôi vì em gái của mình, tôi phải giáo huấn ông.

Ngày đó, nói ra những lời này rồi Diệp Cô Thành ra lệnh cho thủ hạ của mình đi ra ngoài, kết quả là đám thành viên Long Nha lo lắng một mình đấu với Bùi Vũ Phu thì tương đương với chịu chết cho nên đã chống lại mệnh lệnh của Bùi Vũ Phu, đem họng súng nhắm vào Bùi Vũ Phu.

Sau đó, ở cái nhìn chăm chú của mọi người, sát ý trên người Bùi Vũ Phu liền biến mất, ngơ ngác đứng nguyên tại chỗ.

Mãi đến khi thành viên của Long Nha hiểu ra thì Bùi Vũ Phu bỗng nhiên huy chưởng, tự đoạn một chân của mình.

Một màn kia, khiến cho mọi người rung động.

Sau khi tự đoạn một chân, Bùi Vũ Phu không nói gì chỉ ôm lấy Diệp Vãn Tình rồi rời đi.

Lúc ấy.

Đám người Diệp Cô Thành không có ngăn trở, bọn hắn tránh đường trơ mắt nhìn Bùi Vũ Phu kéo theo một chân, ôm Diệp Vãn Tình rời khỏi phòng phẫu thuật.

Diệp Cô Thành vĩnh viễn cũng không quên được ngày nào đó.

Ngày đó.

Hắn mất đi một người em gái của mình là Diệp Vãn Tình.

Ngày đó.

Diệp Cô Thành mới thật sự biết được thực lực chân chính của Bùi Vũ Phu. Hắn biết nếu Bùi Vũ Phu không trọng tình trọng nghĩa, áy náy ở trong lòng mà là đại khai sát giới thì hắn và toàn bộ thành viên Long Nha lúc ấy sẽ chết. Ở trước mặt Bùi Vũ Phu, ngay cả cơ hội nổ súng thì bọn hắn cũng không có.

Lúc này, nghe Bùi Vũ Phu nói lại câu nói 18 năm trước thì Diệp Cô Thành nhớ lại sự việc năm đó. Mặc dù bây giờ Diệp Cô Thành không cảm nhận được một chút sát ý nào trên người của Bùi Vũ Phu nhưng mà trực giác nói cho hắn biết, thực lực của Bùi Vũ Phu hôm nay đã đáng sợ hơn, cường đại hơn.

-    Cô Thành, không cần bởi vì hắn từng ở chung một chỗ với Vãn Tình mà khiến cậu không đành lòng xuống tay.

Diệp Cô Thành trầm mặc làm cho Diệp Thạch nghĩ đến cảm tình của Diệp Cô Thành giành cho Diệp Vãn Tình, hắn nói:
-    Ngược lại, sở dĩ Diệp Vãn Tình đi sớm như thế là bởi vì tên mãng phu này. Hắn chẳng những hại chết Vãn Tình mà hôm nay hắn lại dẫn nghiệt chủng đến đây quấy rối, nhất định phải khiến hắn trả giá thật nhiều.

-    Vũ Phu, trong lòng tôi trước có quốc, sau có gia.

Không để ý đến Diệp Thạch, sắc mặt Diệp Cô Thành nghiêm túc nhìn vào Bùi Vũ Phu:
-    Chỉ khi nào tổ quốc cần thì Long Nha mới xuất động. Hôm nay, tôi chỉ vì quốc, không vì gia.

-    Tục ngữ có câu “ Vì nước quên dân” Vũ Phu, năm đó tôi cảm thấy ông là một người anh hùng nên mới để ông đem Vãn Tình đi. Hôm nay, tôi vẫn cảm thấy rằng ông là một người anh hùng, tôi tin tưởng, ông sẽ không khiến chúng tôi phải khó xử.

Nói xong, Diệp Cô Thành vẫn không nhúc nhích mà nhìn vào Bùi Vũ Phu.

-    Ông yên tâm, hôm nay tôi đến đưa lễ hỏi cho con trai của tôi, để con trai tôi mang con dâu về nhà. Việc vui mừng như vậy sẻ không phát sinh ra sự việc đổ máu gì cả.
Bùi Vũ Phu lộ ra nụ cười ngây ngô.

Nghe được Bùi Vũ Phu cam đoan, Diệp Cô Thành không nói gì nữa mà trực tiếp mang 8 thành viên Long Nha xoay người rời đi.

-    Cô Thành, cậu có phải là người của Diệp gia không?

Mắt thấy Diệp Cô Thành muốn đi, Diệp Thạch nổi trận lôi đình, trầm giọng quát.

-    Bùi Vũ Phu giết tôi như giết gà.

Ở dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, Diệp Cô Thành cũng không dừng bước lại mà mở miệng chậm rãi, giọng nói không lớn nhưng vẫn đủ để mọi người nghe thấy:
-    Đồng dạng, chỉ cần hắn nguyện ý thì trước khi cứu binh đến đây hắn sẽ huyết tẩy cả nơi này rồi thoải mái rời đi.

“ Rầm!”

Câu nói của Diệp Cô Thành giống như là một quả bom, nổ vang lên khắp đại sảnh làm cho mọi người trợn tròn mắt.

Choáng váng sao?

Đúng vậy!

Đối với đám người Diệp Thạch, Tần Hồng Sơn mà nói thì bọn hắn vẫn cho rằng 18 năm trước Diệp Cô Thành dẫn người Long Nha đi vây công Bùi Vũ Phu, phế đi một chân của Bùi Vũ Phu rồi khiến cho Bùi Vũ Phu cút ra khỏi Yên Kinh. 

Mà hiện giờ, Diệp Cô Thành lại nói Bùi Vũ Phu có thể giết hắn như giết gà.

Loại tương phản hoàn toàn này làm cho đám người DIệp Thạch, Tần Hồng Sơn khiếp sợ, quả thật là không thể dùng từ nào để hình dung được.

Dưới ánh đèn.

Bọn hắn há to miệng, vẻ mặt ngây ngốc nhìn vào bóng lưng Diệp Cô Thành, cảm giác kia như đang hỏi: “ Điều này sao có thể được?”

Không riêng gì bọn hắn mà ngay cả 8 gã thành viên Long Nha phía sau cũng thất kinh hồn vía.

Bọn hắn không tham gia vào chuyện 18 năm trước nhưng mà bọn hắn cũng biết được tin tức năm đó.

Cho nên, ở bọn hắn xem ra sở dĩ Diệp Cô Thành không động thủ là bởi bì sợ liên lụy đến đám người DIệp Thạch, Tần Hồng Sơn ở bên cạnh, sẽ khiến cho quốc gia bị ảnh hưởng.

Hiện giờ, nghe được Long Vương Diệp Cô Thành nói ra “ Bùi Vũ Phu giết tôi như giết gà” thì sự rung động trong lòng bọn hắn so với đám người Diệp Thạch, Tần Hồng Sơn lại càng rung động hơn.

Không thể dùng ngôn từ nào để hình dung được sự rung động trong lòng bọn hắn làm cho bọn hắn không kìm lòng được mà quay đầu lại, nhìn vào nam nhân một chân kia.

Bọn hắn thật sự muốn biết thực lực của nam nhân kai đã đạt đến trình độ nào mới khiến cho Long Vương nói ra những lời như vậy.

“Bá!"

Cùng lúc đó, toàn bộ thành viên của 2 nhà Diệp Tần cũng thất kinh nhìn về phía Bùi Vũ Phu.

-    Tần Hồng Sơn, hẳn là ông nên đợi Bùi gia xuất ra lễ hỏi rồi mới làm quyết định.

Nhìn thấy khuôn mặt kinh hãi của từng người, Bùi Vũ Phu đem ánh mắt nhìn về phía Tần Hồng Sơn:
-    Bởi vì ông ngu xuẩn nên mới khiến cho Tần gia vĩnh viễn mất đi cơ hội đứng ở trên đỉnh của nước cộng hòa.

“ Két”

Bùi Đông Lai nói xong những lời này, cửa đại sảnh đã bị người khác đây ra.

Lễ hỏi của Bùi gia đến đây.

Bởi vì nghe được sự thật 18 năm trước từ trong miệng của Diệp Cô Thành nên thành vien của 2 nhà Tần Diệp đều khiếp sợ không thôi.

Nhưng mà.

Nổi khiếp sợ trong lòng của mọi người lại khác nhau.

Ở trong lòng thành viên của đời thứ tư và một ít thành viên đời thứ ba của 2 nhà Tần Diệp thì hành động của Bùi Vũ Phu chỉ có thể dùng 2 chữ “ Nghịch thiên” để hình dung, nếu không có gì bất ngờ thì Tần Đông Tuyết sẽ bị cha con Bùi gia mang đi, 2 nhà Tần Diệp sẽ mất hết mặt mũi.

Mà đối với Tần Hồng Sơn, Diệp Thạch và đám lão nhân đã lui xuống, thậm chí thành viên trung tâm của 2 nhà Tần Diệp thì tuy rằng Bùi Vũ Phu đã bức bách Diệp Cô Thành, làm cho Diệp Cô Thành và quân bài Long Nha trong tay hắn bại, chủ động rời đi. Nhưng mà, đối với quốc gia TQ cùi chó như thế này, chỉ lấy quan chức làm tối thượng thì Bùi Vũ Phu muốn phá hư buổi lễ đính hôn hôm nay cũng không dễ gì.

Dù sao.

Nếu việc Bùi Vũ Phu dùng vũ lực cướp đi Tần Đông Tuyết truyền ra ngoài thì thanh danh của Bùi gia cũng chưa chắc sẽ tốt hơn. Ngược lại, còn có thể bị quan trên nói là cường đạo, mang tiếng ác ở trên người.

Như vậy, tuy rằng bọn hắn bị Bùi Vũ Phu làm cho tức giận nhưng mà bọn hắn cũng không nhận thua, mà là đợi thế lực ẩn dấu của Bùi Vũ Phu trồi lên mặt nước.

Ở hắn xem ra, thực lực ẩn dấu của Bùi Vũ Phu mới là quyết định quan trọng trong lần giao phong lần này.

"Bá!"

Lại nghe cửa đại sảnh mở ra, trừ Bùi Vũ Phu và Bùi Đông Lai ra thì toàn bộ mọi người trong đại sảnh đều nhìn về phía trước.

Lúc này đây, đẩy cửa ra là một nam nhân trung niên.

Sau khi mở cửa ra thì nam nhân trung niên lui về phía sau từng bước, để người phía sau đi vào.

Cùng lúc đó, mọi người đều thấy rõ người đến.

"Ách. . ."

Thấy người đi ở đằng trước thì không riêng gì thành viên 2 nhà Tần DIệp, mà ngay cả Tần Hồng Sơn, Diệp Thạch cùng với mấy vị lão nhân đã lui xuống cũng bị sợ ngây người.

Bởi vì, cho dù lúc nãy Bùi Vũ Phu không nói câu kia thì các vị này cũng sẽ không tới đây.

Thậm chí, bọn hắn có đủ lý do để tin rằng, mặc dù đây là buổi lễ kết hôn của dvt và Tần Đông Tuyết thì những vị này cũng không tự mình tham gia tiệc cưới. Nhiều lắm cũng chỉ là gọi điện đến chúc mừng, nếu hơn nữa thì cũng thầm đến thăm 2 nhà Tần Diệp rồi chúc mừng mà thôi.

Sở dĩ là như vậy là bởi vì…thân phận của bọn họ quá hiển hách.

Trong bọn họ, trừ mấy vị đại lão đứng ở trên đỉnh quyền lực giống với Diệp Thạch, Tần Hồng Sơn ra thì còn có mấy vị đại lão mặc dù đã lui xuống tuyến 2 nhưng mà vẫn có ảnh hưởng đến hướng đi của TQ.

Có thể nói không khoa trước chút nào, trừ Tiêu gia ta thì toàn bộ các vị đại lão đến đã đến đây.

Là vì Bùi gia mà đến.

Điều này đã làm cho toàn bộ thành viên 2 nhà Tần Diệp rung động hơn câu nói “ Bùi Vũ Phu giết tôi như giết gà” của Diệp Cô Thành.

Thấy vị đại lão số một dẫn đầu đoàn người đi vào đại sảnh thì Quý Hồng và Bùi Đông Lai cũng bị cả kinh, mặc dù bọn hắn biết được lúc này Bùi Vũ Phu sẽ vận dụng thế lực của mình nhưng mà một màn này cũng khiến 2 người bọn họ trợn tròn mắt, há hốc mồm.

2 người bọn họ không kìm lòng được mà quay đầu nhìn vào Bùi Vũ Phu.

Thấy được ánh mắt khiếp sợ và nghi hoặc của Quý Hồng và Bùi Đông Lai thì Bùi Vũ Phu chỉ cười cười, cảm giác giống như tất cả chuyện này không đáng để nhắc tới.

Không đáng giá nhắc tới sao?

Khiếp sợ qua đi, toàn bộ thành viên của nhà Tần Diệp liền đem ánh mắt thu lại, rồi nhìn về phía Bùi Vũ Phu.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.