Đêm lạnh, những bông tuyết dần dần rơi xuống nhân gian.
Ngày mai là ngày mà toàn bộ nhân sĩ chú ý đến lễ đám hỏi giữa Diệp gia và Tần gia. Đột nhiên một trận tuyết lớn buông xuống Yên Kinh, đem Tử Cấm Thành biến thành một màu trắng xóa.
Trong lúc tuyết rơi, Bùi Đông Lai dọc theo Côn Ngọc Hà mà chạy chậm, bởi vì vai trái đã bị thương nên sau khi chạy xong thì hắn không có đi luyện quyền mà trở về biệt thự.
- Lão bản thân ái, tuyết lớn như thế mà ngài vẫn kiên trì chạy bộ sao? Đầu ngài không có phát sốt chứ? Trong biệt thư, Quý Hồng đã rời giường, trên người mặc một bộ đồ ngủ. Thấy Bùi Đông Lai người đầy tuyết bước vào biệt thự thì nhịn không được mà đả kích.
- Có nhiều thứ nhất định phải kiên trì.
Bùi Đông Lai dùng tay phải phủi phủi bông tuyết, ý vị thâm trường nói.
Quý Hồng nghe vậy thì trong lòng vừa động, nàng không khỏi âm thầm cảm thán tâm tình của Bùi Đông Lai thật sự là quá tốt. Hôm này là một ngày đặc biệt, biết được nữ nhân của mình đính hôn với kẻ khác mà vẫn có thể bảo trì thói quen trước đây, tâm tình như vậy, Quý Hồng tự nhận không thể làm được.
- Đúng rồi, lúc nãy có người gọi vào điện thoại cho cậu, hình như là Bùi thúc.
Quý Hồng đột nhiên nghĩ tới điều gì, vội vàng nói: - Cậu đã đi khỏi nên tỷ đã bắt máy, Bùi thúc nói lễ đính hôn sẽ diễn ra vào lúc 10h, lúc ấy người của Diệp gia và Tần gia sẽ có mặt đầy đủ. Thúc ấy nói, tỷ và cậu đi tới đó trước, thúc ấy và sư phụ của của tỷ đang ở khách sạn Yên Kinh.
- Rốt cuộc cũng gặp lại Qua tử.
Bùi Đông Lai cười chua sót, trầm ngâm một lát: - Một hồi cô cứ đi tới tứ hợp viện gặp cha tôi đi, tôi sẽ đến khách sạn Yên Kinh.
- Vì sao?
Vẻ mặt Quý Hồng khó hiểu, ở nàng xem ra không có Bùi Vũ Phu làm chỗ dựa thì Bùi Đông Lai đến đó cũng chẳng làm được gì.
- Áp lực của Đông Tuyết cũng không kém hơn tôi, tuy rằng nàng tin tưởng 100% rằng tôi sẽ đến đó nhưng mà nếu tôi có thể đến đó thì cũng khiến cho nàng thoải mái hơn một ít. Bùi Đông Lai nhẹ giọng nói.
Quý Hồng cười khổ một tiếng, nói: - Có cần gọi thông báo cho Bùi thúc một tiếng không?
- Không cần.
Bùi Đông Lai lắc lắc đầu, sau đó lên lầu tắm rửa, thay quần áo.
Cùng lúc đó.
Trong một biệt thự ở Yên Kinh.
Trong thư phòng, Diệp Cấm đang ngồi trên ghế, còn Diệp Tranh Vanh thì đứng đối diện với hắn, vẻ mặt cung kính mơ hồ có chút kích động.
Bởi vì, ở hắn xem ra, 3 tiếng sau, hắn ở khách sạn Yên Kinh sẽ dắt tay Tần Đông Tuyết, cùng đính hôn với Tần Đông Tuyết. Hung hăng hạ nhục cha con Bùi gia.
- Tranh Vanh, thoạt nhìn thì con có chút kích động. Diệp Cấm nhận thấy được Diệp Tranh Vanh kích động, khẽ nhíu mày nói.
- Cha.
Nhận thấy được cha mình có chút bất mãn thì Diệp Tranh Vanh do dự một lát, vẫn là nói: - Cha con Bùi gia quả thật quá kiêu ngạo. Hôm nay, bọn hắn sắp tàn đời rồi, con quả thật có chút kích động bởi vì điều này chẳng những có thể giúp tiểu Thiên báo thù mà còn có thể rửa sạch mối thù năm xưa, hơn nữa nó còn tạo ra uy nghiêm vô thượng cho Diệp gia chúng ta.
- Tranh Vanh, trong lúc diệt trừ địch nhân mà bản thân tỏ ra mừng rỡ như điên, điều đó chứng tỏ bản thân không bằng địch nhân. Nếu cảm thấy trút được gánh nặng thì điều đó nói lên bản thân đã đem đối thủ trở thành đại địch. Diệp Cấm nghiêm mặt nói: - Nếu cha đoán không sai thì con đã đem Bùi Đông Lai trở thành đại địch?
Diệp Tranh Vanh muốn nói lại thôi.
- Ta thừa nhân là hắn ưu tú nhưng mà Tranh Vanh, cha hy vọng con nhớ kỹ. Con xuất thân từ Diệp gia, trên người của con có chảy dòng máu của Diệp gia, điểm xuất pháp của con cũng cao hơn những người khác. Con lại được gia tộc ủng hộ mạnh mẽ, tương lai bản thân sẽ đứng trên đỉnh quyền lực, được vạn người kính ngưỡng, cho nên con không nhất định phải đem một tên xuất thân từ bần hàn trở thành đại địch lớn nhất của đời mình.
Diệp Cấm gằn từng tiếng, nói : - Con cảm thấy rằng, bản thân mình đi phân cao thấp với hắn thì có ý nghĩa sao?
- Lời dạy bảo của cha rất đúng.
Diệp Tranh Vanh cúi đầu thật sâu, thầm mắng mình hồ đồ.
- Một bước này của gia gia con là muốn bức bách thế lực phía sau lưng của Bùi Vũ Phu nổi, về phương diện khác thì người muốn mượn cơ hội này để liên hợp với Tần gia. Diệp Cấm mở miệng lần nữa, một câu kích thích ngàn tầng sóng
Cơ thể Diệp Tranh Vanh run lên, vẻ mặt kinh ngạc nhìn về phía Diệp Cấm.
- Nếu con không vì chuyện của nha đầu Tần gia thì cha tin tưởng con có thể nhìn được điểm này. Diệp Cấm khe khẽ thở dài, giọng nói hơi lộ tiếc nuối.
- Xin cha yên tâm, sau khi chuyện này kết thúc thì con sẽ đem tất cả tinh lực đặt lên con đường làm quan, tuyệt đối không để cho các vị trưởng bối thất vọng. Diệp Tranh Vanh cúi đầu, thề son thề sắt.
- Ừh.
Diệp Cấm gật gật đầu, sau đó nói: - Hôm nay, ngoài người của Diệp gia và Tần gia ra thì cũng có không ít các vị đại lão xuất hiện. Gia gia của con tính thông qua cơ hội lần này để con gặp bọn họ, đối với tương lai của con sau này thì nó sẽ có ý nghĩa quan trọng.
- Cảm ơn cha.
Sắc mặt Diệp Tranh Vanh vui vẻ, thân là Diệp gia đại thiếu thì hắn biết rõ lực lượng của các vị đại lão này kinh khủng đến chừng nào.
- Đi chuẩn bị một chút, một hồi con không cần theo bọn họ đến khách sạn Yên Kinh. Đi với cha cùng XXX đi đón gia gia của con. Diệp Cấm an bài.
- Đã biết thưa cha.
Diệp Tranh Vanh hít sâu một hơi, rời khỏi thư phòng, nội tâm tràn ngập kích động.
Kích động là bởi vì Diệp gia tính toán lợi dụng cơ hội lần này để cho nhân sinh của hắn bước lên một bước quan trọng.
Một bước này, chỉ cần an phận thủ thường dựa vào an bài của Diệp gia thì hắn sẽ bước lên trên đỉnh quyền lực.
...
Tần gia tứ hợp viện.
Thân mặc một chiếc áo khoác da chồn, Tần Đông Tuyết đứng ở trong tứ hợp viện nhìn bông tuyết bay ngoài trời, suy nghĩ xuất hần.
Vẻ mặt của nàng vô cùng bình tĩnh.
- Đông Tuyết.
Thấy Tần Đông Tuyết đứng đó thì Tiếu Ái Linh lo lắng kêu lên một tiếng, bước chân đi nhanh đến bên cạnh Tần Đông Tuyết, nhấc đôi tay lạnh lẽo của Tần Đông Tuyết lên: - Bên ngoài này lạnh lắm, cùng mẹ vào nhà.
- Mẹ, con muốn đứng đây một lúc. Tần Đông Tuyết nhẹ nói.
- Được rồi.
Tiếu Ái Linh thấy thế thì biết mình không thể thuyết phục được Tần Đông Tuyết, chỉ có thể thở dài, nói: - Bất quá con chỉ còn 10’ nữa. 10’ nữa xe sẽ đến đón chúng ta. Vì lo lắng tuyết lớn ảnh hưởng nên gia gia con đã đưa xe đến con đi khách sạn Yên Kinh trước. Gia gia con và cha của con, cùng với đám người Diệp Thạch sẽ đến sau.
Không trả lời, Tần Đông Tuyết chỉ nhìn bông tuyết rơi xuống.
- Đông Tuyết, mẹ biết trong lòng con không dễ chịu.
Chẳng biết thấy khuôn mặt Tần Đông Tuyết như vậy thì trong lòng Tiếu Ái Linh rất khó chịu, nàng không nhịn được mà kéo Tần Đông Tuyết vào lòng, nói: - Nhưng mà, con nên biết, sinh ra trong gia đình hào phú thì có nhiều việc thân bất do kỷ.
- Mẹ, con không sao.
Tần Đông Tuyết khẽ lắc đầu nhưng thật ra là cũng đang an ủi Tiếu Ái Linh.
“ Haizz”
Nghe Tần Đông Tuyết nói thế, nhìn bộ dạng của Tần Đông Tuyết bây giờ thì Tiếu Ái Linh biết con gái của mìn không phải là không đau lòng nhưng mà nàng đem phần đau lòng kia chôn dấu sâu vào tận trong nội tâm, không cho người khác nhìn thấy được. Sau đó Tiếu Ái Linh lại thở dài, nói: - Đông Tuyết, bình tĩnh mà nói thì Bùi Đông Lai quả thật là một người trẻ tuổi phi thường. So với Diệp Tranh Vanh thì nó càng vĩ đại hơn. Đồng dạng, hắn vì con mà làm hết thảy mọi chuyện.
Bùi Đông Lai.
Nghe được 3 chữ này thì lòng của Tần Đông Tuyết khẽ rung lên, vẻ mặt hơi đổi, toát ra vài phần thương cảm và tưởng nhớ.
- Nhưng mà, Đông Tuyết, mẹ hy vọng con hiểu được, gia gia của con để con đính hôn với Diệp Tranh Vanh. Điều ấy đủ chứng minh gia gia của con đã hạ quyết tâm, sự việc đã không còn cách giải quyết nào khác.
Thấy được ánh mắt Tần Đông Tuyết hiện lên vẻ nhớ thương thì Tiếu Ái Linh cũng có chút không đành lòng, nhắc nhở: - Mẹ không biết hôm nay nó có đến khách sạn Yên Kinh hay không….
- Có.
Tần Đông Tuyết cắt đứt lời nói của Tiếu Ái Linh, giọng nói vô cùng kiên định.
“Ách?”
Nghe Tần Đông Tuyết nói thế thì Tiếu Ái Linh vốn là ngẩn ra, sau đó nhắc nhở thêm: - Đông Tuyết theo mẹ biết được thì người của Diệp gia rất tức giận, Diệp gia có thể lợi dụng lần đính hôn lần này để làm cho cha con Bùi gia vọng động, bởi như vậy thì Diệp gia mới có thể khai đao với bọn họ. Cho nên mẹ đề nghị con gọi điện cho nó, nói cho nó biết không nên đi đến đó.
- Mẹ, mẹ không biết hắn, những người khác đụng phải tường thì sẽ lui lại, nhưng mà hắn sẽ đập tường, tiếp tục đi tới. Sắc mặt Tần Đông Tuyết vô cùng bình tĩnh, giọng nói hờ hững nhưng mà vô cùng tự tin.
Tiếu Ái Linh nghe vậy thì thở dài, lắc lắc đầu, không nói gì thêm nữa mà xoay người rời đi.
Tần Đông Tuyết vươn tay, mở ra, tùy ý để bông tuyết rơi ở trên tay.
Có lẽ là bàn tay của nàng qua lạnh cho nên bông tuyết ở trên lòng bàn tay nàng cũng không có tan ra.
- Đông Lai, tớ biết, cậu có kiêu ngạo của cậu cho nên dù biết khách sạn Yên Kinh có nguy hiểm thì tớ cũng sẽ không ngăn cản cậu. Nếu tớ làm như thế thì sẽ khiến cậu đau lòng.
Tần Đông Tuyết ngẩng đàu nhìn trời, nhẹ giọng nói: - Còn nhớ rõ rằng tớ đã nói với cậu không? Chuyện của chúng ta sẽ do chúng ta làm cho, tớ..Tần Đông Tuyết, chỉ làm con dâu của Bùi gia.
- Tớ đáp ứng hôm nay đi đính hôn với bọn họ chỉ là làm hết nghĩa vụ với người của Tần gia, báo đáp công nuôi dưỡng của bọn họ. Tớ sẽ không đính hôn với Diệp Tranh Vanh, càng không muốn cậu cảm thấy thất vọng vì tớ.
- Cho nên, cậu yên tâm, Tần gia cũng tốt, Diệp gia cũng thế. Nếu có người nào muốn động tới cậu thì phải bước qua xác của Tần Đông Tuyết tớ.
Nói xong, trong đầu Tần Đông Tuyết không khỏi hiện ra khuôn mặt của Bùi Đông Lai. Khóe miệng nở ra một nụ cười hạnh phúc.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]