Chương trước
Chương sau
Mặt trời chiều ngã về tây, một chiếc Mercedes-Benz S600, một chiếc Audi Q7 cùng hai chiếc Land Rover hộ tống dọc theo xa lộ cao tốc chạy nhanh tới hướng bến cảng Hoàng Cương thuộc Nam Quyến.
Một canh giờ sau, trời chiều dần dần rơi xuống đỉnh núi, bốn chiếc xe ô tô trước sau đã tới bến cảnh Hoàng Cương
Người phụ trách tập đoàn Đông Hải tại Nam Cảng là Đồng Vĩ đã sớm dẫn người chờ chực đã lâu, thấy xe của Bùi Đông Lai đã tới thì vội vàng nghênh đón.
- Bùi tiên sinh.
Đồng Vĩ cực kỳ bước nhanh đi tới trước người Bùi Đông Lai, cúi người chào vấn an thái độ cực kỳ tôn kính hơn nữ ánh mắt nhìn về phía Bùi Đông Lai khiến cho người ta có một loại cảm giác kính sợ.
Vài ngày trước, lúc Đồng Vĩ nhận được điện thoại của Quý Hồng, biết được Bùi Đông Lai là người nắm quyền phía sau màn của tập đoàn Đông Tinh, hơn nữa còn yêu cầu hắn phối hợp với hết thảy hành động của Bùi Đông Lai ở Nam Cảng, phản ứng của Đồng Vĩ chỉ có một: Khiếp sợ!
Một khắc kia, hắn thậm chí không cách nào tiếp nhận sự thật này!
Lúc khiếp sợ qua đi, hắn không có tự tung tự tác mà hỏi thêm một chút tin tức nào từ Quý Hồng mà là vỗ ngực đảm bảo nhất định toàn lực phối hợp với Bùi Đông Lai.
Có thể nói, mặc dù hắn rất thông minh nhanh chóng đáp ứng nhưng trong lòng hắn đối với chuyện Bùi Đông Lai vì sao có thể trở thành người nắm quyền phía sau màn của tập đoàn Đông Hải lại hết sức tò mò, cộng thêm bởi vì hắn đối với Bùi Đông Lai không biết gì cả cho nên lúc lần đầu tiên hắn đối mặt với Bùi Đông Lai chỉ là bởi vì thân phận của Bùi Đông Lai mà tôn kính hắn mà thôi.
Hiện giờ, hắn kính sợ Bùi Đông Lai chính là bởi vì Bùi Đông Lai đã làm ra những hành động lớn ở Nam Cảng.
Nhận thấy được trong đôi mắt của Đồng Vĩ toát ra kính sợ, Bùi Đông Lai gật đầu một cái đột nhiên sau đó xoay người đi về phía chiếc Audi Q7 phía sau.
Trong chiếc Audi Q7, cả khuôn mặt của Trang Bích Phàm đỏ bừng nằm ở ghế phía sau say bất tỉnh nhân sự, Trang Hiểu Vân ngồi ở vị trí kế bên tài xế vốn là sắc mặt phức tạp như đang suy nghĩ cái gì thì thấy Bùi Đông Lai đi tới liền lấy lại bình tĩnh đẩy cửa xe bước xuống.
- Bích Phàm không sao chứ?
Bùi Đông Lai trực tiếp di tới bên cạnh Trang Hiểu Vân, quan tâm hỏi trong giọng nói cũng là hơi lộ vẻ phức tạp.
Từ ý nào đó mà nói thì Bùi Đông Lai nghĩ rằng sau khi Trang Bích Phàm nhìn thấy Lăng Hoa Cường dù không khống chế được tâm tình cũng chỉ nhục mạ hoặc đánh Lăng Hoa Cường nhưng hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới Trang Bích Phàm luôn luôn tự ti, hèn yếu sẽ lại một đao chém xuống cánh tay của Lăng Hoa Cường, cuối cùng còn chém đầu hắn.
Dù sao, đối với người bình thường mà nói giết người là một việc cực kỳ đáng sợ, không đơn giản là chỉ cần dũng khí là có thể làm được.
Mà sau khi Trang Bích Phàm giết chết Lăng Hoa Cường cũng không có giống như trong tưởng tượng của Bùi Đông Lai là hắn sẽ thất kinh mà ngược lại hắn lại trầm mặc không nói.
Cho đến buổi trưa, Bùi Đông Lai lợi dụng mạng lưới quan hệ trong tay che dấu, giải quyết chuyện của Trang Bích Phàm, Trang Bích Phàm mới khôi phục lại một chút sau đó lôi kéo Bùi Đông Lai đi uống rượu, kết quả tửu lượng của hắn quá kém nên không có gì bất ngờ khi hắn uống rượu say đến bất tỉnh nhân sự.
- Trên đường phun ra một lần, hẳn là không có chuyện gì.
Trang Hiểu Vân lắc đầu, vẻ mặt so sánh với Bùi Đông Lai còn phức tạp hơn.
- Trong nháy mắt mà Bích Phàm động thủ đó, tôi có thể ngăn cản hắn nhưng tôi không có làm như vậy.
Bùi Đông Lai suy nghĩ một chút liền giải thích:
- Có hai nguyên nhân, thứ nhất, đây là chuyện nhà của các người, quyền quyết định xử trí Lăng Hoa Cường như thế nào nằm trong tay chị cùng Bích Phàm. Tiếp theo, trong nháy mắt mà Bích Phàm động thủ thì tôi nhìn ra được biểu hiện của hắn không kích động một chút nào, ngược lại, hết sức tỉnh táo cùng kiên quyết.
Giọng nói vừa dứt, trong lòng Bùi Đông Lai mơ hồ có chút ngạc nhiên, tò mò là Trang Bích Phàm luôn luôn tự ti, yếu đuối vì sao lại thay đổi thành một người như vậy.
- Ngay từ đầu, tôi không nghĩ tới Bích Phàm sẽ làm như vậy nhưng là lúc đi trên đường thì tôi cũng đã nghĩ thông suốt rồi.
Trang Hiểu Vân thở dài nói:
- Giống như cậu đã nói, hẳn lànó muốn làm chuyện này đã lâu rồi mà không phải nhất thời kích động.
- Tại sao?
Bùi Đông Lai nghi ngờ hỏi.
Trang Hiểu Vân cười khổ một tiếng:
- Nó cùng tôi bất đồng, lúc người kia rời khỏi bọn tôi, tôi đã 5 tuổi rồi tuy rằng chưa nói tới hiểu chuyện nhưng cũng biết một ít chuyện. Hơn nữa tôi cùng người kia chung sống 5 năm thì cũng phải có chút trí nhớ thậm chí là tình cảm. Nhưng nó lại bất đồng, khi đó nó mới sinh ra đời không bao lâu nên đối với Lăng Hoa Cường căn bản không có chút ấn tượng gì chứ đừng nói tới tình cảm.
Bùi Đông Lai bừng tỉnh đại ngộ.
- Từ nhỏ đến lớn, sở dĩ nó có tính cách tự ti, nhát gan ngoại trừ bởi vì là người nghèo ra thì là bởi vì trong nhà bọn tôi không có nam nhân làm chủ thường hay bị người khác khi dễ. Ở trong thôn Đinh, hay là sau này vào trong thành thị cũng thế. Có thể nói, từ lúc nó còn rất nhỏ thì nó đã bắt đầu hận người kia.
- Bởi vì mẹ của tôi không tiền chữa bệnh mà chết đau đớn, điều này đã trực tiếp khiến cho hận ý của nó đối với người kia tăng lên mức độ mà người ngoài không thể hiểu nổi, nó nắm lấy tay mẹ mà khóc suốt ba ngày ba đêm, khóc đến nỗi hôn mê đi.
Trang Hiểu Vân nói tới đây, giọng nói có chút run rẩy:
- Ở dưới dạng tình hình đó, người kia đứng ở phía trước mộ phần của mẹ tôi không có một chút hối hận nào trực tiếp khiến cho nó hạ quyết tâm. Cũng chính là nói kiên quyết như cậu nói.
Trong lòng của Bùi Đông Lai ngầm thở dài, sau đó lại hỏi:
- Trong lòng chị khẳng định cũng không dễ chịu đúng không?
- Lúc mới bắt đầu quả thực là không dễ chịu, dù sao nói như thế nào thì ông ấy cũng là cha ruột của bọn tôi, trong xương tủy bọn tôi có chảy xuôi dòng máu của ông ấy.
Trang Hiểu Vân thở dài nói:
- Nhưng lại nghĩ tới những năm tháng mà 3 mẹ con tôi phải trải qua thì lại bình thường trở lại, hắn nếu không muốn bọn tôi trở thành người thân thì việc gì tôi phải coi hắn là người thân chứ?
Nghe Trang Hiểu Vân nói như vậy, Bùi Đông Lai âm thầm thở phào nhẹ nhõm nhưng trong lòng cũng cảm thấy Trang Hiểu Vân có thể thoải mái cũng là chuyện tình hợp lý, mẹ của Trang Hiểu Vân, Trang Bích Phàm một tay nuôi họ khôn lớn hơn nữa cuối cùng bởi vì không có tiền chữa bệnh mà chết ở trên giường bệnh. Mà trong khi đó, Lăng Hoa Cường lại ở bên ngoài ăn chơi đàng điếm, trong tay hắn chẳng những có quyền mà còn có tiền.
Có thể nói, chỉ cần khi đó Lăng Hoa Cường xuất hiện mà nói thì mẹ của Trang Hiểu Vân cùng Trang Bích Phàm cũng sẽ không chết. Huống chi, Lăng Hoa Cường là ông chủ của tập đoàn Đông Tinh đã từng rất nhiều lần đem nghệ sĩ đùa bỡn chỗ kín, mà Trang Hiểu Vân vừa vận chính là một nghệ sĩ trong đó, hơn nữa cũng nhiều lần bị áp dụng quy tắc ngầm, mặc dù bởi vì nàng tính tình cương liệt không có chịu tiềm quy tắc bẩn này nhưng là sâu trong nội tâm nàng đối với quy tắc ngầm thì căm thù đến tận xương tủy!
Kể từ đó, điểm tình cảm bé nhỏ không đáng kể này so sánh với hận ý của nàng thì không đáng giá được nhắc tới.
- Nó sẽ không bị làm sao chứ?
Mắt thấy Bùi Đông Lai không nói lời nào thì Trang Hiểu Vân lại lo lắng.
Bùi Đông Lai biết Trang Hiểu Vân nói chính là Trang Bích Phàm giết chết Lăng Hoa Cường sẽ phải chịu trách nhiệm trước pháp luật không liền lắc đầu:
- Yên tâm đi Bích Phàm sẽ không có việc gì.
Lời nói khẳng định cuar Bùi Đông Lai khiến cho Trang Hiểu Vân yên lòng sau đó cảm kích nhìn Bùi Đông Lai, chẳng qua là ngoài vẻ cảm kích còn kèm theo mấy phần cảm xúc phức tạp.
- Lấy kinh nghiệm của chị thì nên biết rằng ở cái thế giới này có thật nhiều người vẫn ở ngoài vòng pháp luật, thậm chí trực tiếp coi rẻ pháp luật. Đối với những loại người này thì chúng ta chỉ có thể lấy đạo của người trị lại người.
Bùi Đông Lai dường hồ có thể đoán được tâm tư của Trang Hiểu Vân, cũng không che dấu nàng cái gì mà là cười như không có gì:
- Từ ý nào đó mà nói thì tôi cùng bọn họ là cùng một loại người.
- Không, cậu cùng bọn họ bất đồng.
Trang Hiểu Vân rất kiên định lắc đầu:
- Cậu là người tốt.
Người tốt?
Nghe được hai chữ này, Bùi Đông Lai cười khổ không dứt hắn không có tiếp tục cái đề tài này mà là suy nghĩ một chút nói:
- Tôi đã giúp cho chị từ chối buổi biểu diễn ở Nam Úc rồi.
- Ừh.
Mặc dù trong lòng đã để chuyện đó xuống nhưng Trang Hiểu Vân quả thật không có chút tâm tư nào tham gia buổi biểu diễn, đối với quyết định lần này của Bùi Đông Lai thì nàng không có bất kỳ dị nghị gì, bất quá sau đó nhớ ra cái gì đó mang theo vài phần nghi ngờ hỏi:
- Cậu dẫn hai chị em chúng tôi đi Nam Cảng làm gì?
- Tôi cần đi cáo biệt một vị bằng hữu một chút thuận tiện giới thiệu cho mọi người biết nhau.
Bùi Đông Lai nói:
- Chẳng lẽ chị vẫn còn lo Bích Phàm sẽ không yên lòng.
Nghe Bùi Đông Lai nói như vậy thì Trang Hiểu Vân không khỏi cảm thấy căng thẳng trong lòng, trên khuôn mặt đẹp hiện lên vẻ lo lắng chuyện lần này có để lại bóng ma không cách nào xóa đi trong lòng Trang Bích Phàm hay không.
Bởi vì lo lắng nên nàng không có đi hỏi Bùi Đông Lai rốt cuộc muốn giới thiêu người nào cho nàng biêt mà là chau mày trầm mặc không nói.
- Chuyện lần này sẽ không lưu lại bóng ma trong lòng Bích Phàm bởi vì trong lòng hắn sớm có loại ý nghĩ này, không phải là vọng động bố trí mà là mưu sau mà động!
Bùi Đông Lai một lần nữa trấn an nàng.
Đôi mắt của Trang Hiểu Vân không nhúc nhích nhìn Bùi Đông Lai, trong đó lại tràn đầy sự tò mò.
- Chuyện gì vậy?
Bùi Đông Lai hỏi.
- Thật không biết trong 18 năm qua cậu rốt cuộc đã trải qua những gì mà cậu có thể đoán được tâm tư của người khác không nói còn có thể biết nhiều thứ như vậy, hoàn toàn không giống một người 18 tuổi.
Trang Hiểu Vân nói.
Bùi Đông Lai cười khổ một tiếng nhưng không có nói gì nữa.
Bởi vì sợ Mộ Khuynh Nhan xúc cảnh sinh tình nên Bùi Đông Lai không để Mộ Khuynh Nhan ở lại khu nhà giàu Vịnh Nước Cạn hay là khu biệt thự ở Bán Sơn mà là để cho Mộ Khuynh Nhan ở trong biệt thự cạnh biển mà Đồng Vĩ cung cấp.
Bốn mươi phút sau, Bùi Đông Lai mang theo hai chị em Trang Hiểu Vân, Trang Bích Phàm đã tới căn biệt thự cạnh biển mà lúc ban đầu Đồng Vĩ cấp cho Bùi Đông lai ở Nam Cảng.
Trong biệt thự, Mộ Khuynh Nhan nằm ở trên giường lớn trong phòng ngủ, tựa vào đầu giường tuy rằng không có giống mấy hôm trước lấy nước mắt rửa mặt nhưng bất quá cả người nàng nhìn rất phờ phạc không có một chút sức sống nào.
- Khuynh Nhan.
Bùi Đông Lai đi vào phòng ngủ thấy trạng thái của Mộ Khuynh Nhan thì biết rõ Mộ Khuynh Nhan chưa hết bàng hoàng vì cái chết của Tương Cương để khôi phục lại như cũ.
Mộ Khuynh Nhan nghe tiếng quay đầu lại thấy người đến là Bùi Đông Lai thì trong đôi mắt ảm đạm kia hiện ra mấy phần thần sắc.
- Tớ muốn giới thiệu một vị bằng hữu cho cậu biết, nàng ở dưới lầu chờ cậu rồi.
Không đợi Mộ Khuynh Nhan mở miệng, Bùi Đông Lai đi tới trước người Mộ Khuynh Nhan cười nói:
- Chuẩn bị một chút rồi theo tớ xuống lầu nhé. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - truyentop.net
- Ừh.
Kể từ khi Tương Cương chết đi, Mộ Khuynh Nhan đối với Bùi Đông Lai có một loại cảm giác vô cùng lệ thuộc, lúc này nghe được lời nói của Bùi Đông Lai liền không có dị nghị nào hơn nữa nàng cũng không hỏi Bùi Đông Lai giới thiệu người nào cho nàng biết.
5" sau.
Lúc Mộ Khuynh Nhan chuẩn bị đơn giản một phen rồi đi theo Bùi Đông Lai xuống lầu đi tới đại sảnh biệt thự thì Trang Hiểu Vân trực tiếp cả kinh đứng lên, vẻ mặt không thể tin nổi nhìn Mộ Khuynh Nhan sau đó lại nhìn Bùi Đông Lai một chút, cảm giác kia phảng phất như đang hỏi: Người mà cậu muốn giới thiệu cho chị là Mộ Khuynh Nhan sao?
Trong lòng của Mộ Khuynh Nhan cũng là ngẩn ra.
Sở dĩ Bùi Đông Lai tới Nam Cảng là bởi vì nhận được lời mời của nàng tham gia sinh nhật của nàng.
Mà trong lần nói chuyện đó thì nàng biết được Bùi Đông lai biết em của Trang Hiểu Vân, hơn nữa nàng lại nói với Bùi Đông Lai rằng nàng quá bận nên không thể đi Đông Hải dự buổi lễ trao giải cho Trang Hiểu Vân, cũng nói với Bùi Đông Lai rằng muốn hắn giới thiệu Trang Hiểu Vân với nàng.
Lúc ấy, Bùi Đông Lai chẳng những đáp ứng còn nói giỡn rằng sẽ cho hai người tạo thành một nhóm.
- Mộ tiểu thư, thật không nghĩ tới sẽ được gặp cô như vậy.
Kinh ngạc qua đi, Trang Hiểu Vân là người đầu tiên phá vỡ vẻ an tĩnh trong đại sảnh mang theo vài phần hưng phấn nói:
- Cho tới này, cô vẫn là thần tượng của tôi, tất cả các bài hát của cô tôi đều rất thích.
- Các bài hát của chị cũng vậy, hát rất khá.
Trang Hiểu Vân đến khiến cho tâm tình bị đè nén của Mộ Khuynh Nhan chuyển biến tốt đẹp một chút:
- Mới vừa rồi Đông Lai nói với em là sẽ giới thiệu một vị bằng hữu cho em biết, thật không nghĩ tới là chị.
- Nga, các người đã đều biết nhau rồi, cũng không cần tôi phải giới thiệu nữa.
Bùi Đông Lai thấy thế liền cười trêu ghẹo nhưng trong lòng thì âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Theo hắn xem ra, Mộ Khuynh Nhan cùng Trang Hiểu Vân đều phải trải qua những chuyện giống nhau cho nên sẽ đồng bệnh tương liên.
Ở dưới dạng tình hình này, giới thiệu cho hai người biết nhau mà nói chẳng những có thể khiến cho hai người sớm khôi phục lại như cũ mà còn có thể khiến cho hai người trở thành đôi bạn thân, một tổ hợp tốt.
"Reng… Reng …"
Bùi Đông Lai vừa dứt lời thì nhận thấy được điện thoại trong túi áo rung lên.
- Mấy người cứ nói chuyện đi nhé nhé, tôi đi nghe điện thoại.
Bùi Đông Lai cười nói một chút sau đó cầm lấy điện thoại di động đi ra ngoài.
- Lão bản thân ái, tôi dựa theo chỉ thị của ngài, hấp tấp chạy tới Nam Cảng chùi đít cho ngài.
Điện thoại vừa chuyển, thanh âm mê người của Quý Hồng liền truyền ra.
- Cực khổ rồi.
- Không cực khổ, một chút cũng không cực khổ, tôi có khi là thừa tinh lực.
Đầu bên kia điện thoại, Quý Hồng mới vừa xuống máy bay dùng một loại ngữ khí mê chết người không đền mạng nói:
- Chẳng qua là… Vạn nhất lúc chùi đít cho ngài tôi không cẩn thận lướt qua jj của ngài thì phải làm sao bây giờ?
Bùi Đông lai một đầu hắc tuyến.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.