- Bởi vì… Ông đang đi tìm cái chết! Trong thư phòng an tĩnh, giọng nói lạnh như băng của Quý Hồng thông qua điện thoại rơi vào trong tai của Vệ Minh, giống như một đạo sấm rền nổ vang khiến trong lòng Vệ Minh nhấc lên sóng to gió lớn, suy nghĩ miên man thế cho nên quên cả trả lời. Nếu như không phải là xác định người ở đầu bên kia điện thoại là Xà mỹ nữ người khiến nam nhân nam bán quốc kinh hồn táng đảm, nhất định Vệ Minh sẽ cúp điện thoại, sau đó khiến cho đối phương biết rốt cuộc là người nào đi tìm chết! Trên cái thế giới này không có nếu như. Thân là nhân vật số hai của cảnh vụ Nam Cảng, Vệ Minh không phải là kẻ ngu ngốc lý trí nói cho hắn biết Quý Hồng mới quật khởi gần đây hơn nửa đêm gọi điện thoại cho hắn, nói ra một câu như vây tuyệt đối không phải là nói đùa cũng không phải là ăn nói bừa bãi. Đồng thời trong lòng hiểu được điểm này vẻ mặt của Vệ Minh trong lúc lơ đãng trở nên ngưng trọng: - Quý tiểu thư, ý của cô là tôi không chọc nổi cái tên thanh niên gọi là Bùi Đông Lai kia? - Trưởng phòng Vệ, Nam Cảng là một nơi đặc thù ông thân là phó trưởng phòng cảnh vụ hẳn là nắm được quyền to, thế cho nên dù là Tương Cương hay là Lăng Hoa Cường đều phải cần lấy lòng ông. Quý Hồng trả lời một nẻo mà lại là một câu trả lời lập lờ nước đôi sau đó lại hỏi ngược lại: - Chẳng qua… Ông cảm thấy quyền lực ông nắm giữ trong tay lớn hay là quyền lực trong tay Tào Nghiễm Giang mới ngã ngựa không lâu trước lớn hơn? Tào Nghiễm Giang. Quý Hồng vừa dứt lời, trong lòng Vệ Minh liền hiện ra một cái đáp án. Đúng như lời của Quý Hồng, Nam Cảng là một nơi hết sức đặc thù, dù hắn chỉ là một phó trưởng phòng cảnh vụ bàn về cấp bậc hành chính cũng chỉ là cấp phó sảnh, bàn về thực quyền cũng chỉ là trong hệ thống cảnh sát hơn nữa còn không phải là người đứng đầu! Mà Tào Nghiễm Giang thân là nhân vật số ba chưởng quản kinh tế của tỉnh Hồ Giang, chính là cấp phó tỉnh hàng thật giá thật, bàn về quyền lực thì lớn hơn hắn nhiều lắm, bàn về thân phận thì càng hiển hách hơn so với hắn! Huống chi Tào Nghiễm Giang là một thành viên của phe cánh Diệp gia? Ở dưới dạng tình hình này, hắn lấy cái gì đánh đồng cùng Tào Nghiễm Giang? Chẳng qua là. Đồng thời trong lòng hiện ra đáp án thì vẻ mặt của Vệ Minh cũng là hết sức nghi ngờ sau đó trong lòng hắn đột nhiên nghĩ tới điều gì, nhất thời sắc mặt biến đổi nhưng lại không dám khẳng định. - Trưởng phòng Vệ, ông có phải rất nghi ngờ hay không, tại sao tôi lại đem ông cùng Tào Nghiễm Giang so sánh với nhau? Đầu bên kia điện thoại, Quý Hồng dường như có thể đoán được tâm tư của Vệ Minh, vẫn là một giọng nói mê chết người không cần đền mạng nói: - Ân, tôi nghĩ ông cũng đã đoán được một chút rồi nhỉ, vậy thì ông nói một chút xem ông đoán được cái gì? Nếu như là bình thường thì giọng nói nũng nịu kia của Quý Hồng sẽ làm dấy lên ham muốn chinh phục của Vệ Minh, chỉ là… Giờ khắc này lời nói nũng nịu đó lại mang đến cho Vệ Minh một loại cảm giác sợ hết hồn hết vía. - Theo tôi được biết, Tào Nghiễm Giang sở dĩ ngã ngựa hoàn toàn là bởi vì cô liên thủ cùng Bạch gia gây nên. Mặc dù giọng nói của Quý Hồng mang theo vài phần trêu chọc khiến cho Vệ Minh thân ở địa vị cao cảm thấy rất không thoải mái, bất quá hắn cũng không có biểu hiện ra ở trong giọng nói mà là trầm giọng nói: - Tối nay cô vì thanh niên tên là Bùi Đông Lai kia mà tự mình gọi điện thoại cho tôi, chẳng lẽ là muốn nói cho tôi biết rằng Tào Nghiễm Giang ngã ngựa hoàn toàn là kiệt tác của tiểu tử kia sao? - Chúc mừng ông (đã trúng thưởng chai dầu ăn) Quý Hồng nở một nụ cười "Khanh khách" như dâm phụ giữa ngày thường. " Ách…" Tuy rằng trong lòng Vệ Minh mơ hồ đoán được điểm này, chỉ là nghe được chính miệng Quý Hồng thừa nhận thì trong lòng Vệ Minh hốt hoảng, miệng cũng hơi mở lớn ra, trên mặt hắn hiện lên vẻ khiếp sợ. - Trưởng phòng Vệ thân ái, ông không cần khẩn trương, ân, tôi chỉ là ăn ngay nói thật với ông mà thôi. Nụ cười trên mặt Quý Hồng không còn sót lại chút gì, bất quá giọng nói của nàng vẫn mê người tựa hồ như đang trêu chọc tình lang: - Nói đến đây hẳn là ông cũng đã nhìn ra rồi, tôi chỉ là một người làm công, ân, Bùi thiếu là lão bản của tôi. Mà ba cái địa bàn Đông Hải, Hồ Giang cùng Nam Tô sở dĩ xảy ra chuyện cũng là tác phẩm của Bùi thiếu, mà tôi cũng chỉ là chân chạy vặt mà thôi. "Tê ~" Một lần nữa nghe được lời nói của Quý Hồng…, cho dù Vệ Minh có tố chất tâm lý thật tốt cũng bị kích thích không nhẹ, trực tiếp hít vào một hơi. - Mặt khác, trưởng phòng Vệ, ông có thể còn chưa biết, vô luận là trận chiến ở Hồ Giang hay là trận chiến ở Nam Tô đều có bóng dáng của Diệp gia trong đó, nhất là ở trong trận chiến ở Nam Tô, thái tử của Diệp gia đứng phía sau màn thao túng toàn cục, Lâm Tường nhân vật đại biểu cho đời thứ tư Lâm gia lại chỉ bo bo giữ mình… - Hắn… Hắn rốt cuộc là ai? Lần này không đợi Quý Hồng nói cho hết lời, Vệ Minh liền cắt đứt lời nói của Quý Hồng. Giọng nói vừa dứt, nỗi lo lắng dâng lên tận cổ họng hắn, trong con ngươi của hắn toát ra vài phần sợ hãi, mặc dù tại Nam Cảng thì hắn cũng tính là một nhân vật nhưng mà nếu so sánh với những đại thiếu gia của kinh thành kia thì hắn chỉ là đồ hai lúa mà thôi. - Trưởng phòng Vệ, chẳng lẽ ngài chưa nghe nói qua nóng vội không ăn được đậu hũ nóng? Nhất là chiếm tiện nghi của nữ nhân… Khanh khách… Dường như đã nhận ra trong giọng nói của Vệ Minh toát ra vài phần sợ hãi, Quý Hồng một lần nữa cười phá lên rất phóng đãng: - Ân, tôi nói tiếp chuyện vừa rồi. Trận chiến ở Nam Tô rất nhiều thế lực bị quấn vào, cuối cùng thái tử Diệp gia thất bại thảm hại, ngay cả cái rắm cũng không dám phóng. Mà lão bản thân ái của tôi, hắn chẳng những có thể danh chính ngôn thuận tiếp nhận hắc đạo Giang Tô hơn nữa còn được Trần Diêm Vương của quân khu Giang Ninh nhìn trúng, trở thành bảo bối trong lòng ông ta. Lời nói của Quý Hồng dường như là một thanh dao găm vô hình không ngừng đâm vào trái tim của Vệ Minh, một cỗ sợ hãi không cách nào dùng ngôn ngữ trong nháy mắt chiếm cứ thân thể của hắn, khiến cho tay phải của hắn không thể khống chế được run rẩy dữ dội, cái điện thoại di động tùy thời tuột khỏi tay hắn rơi xuống đất. - Dĩ nhiên, tôi cũng biết trưởng phòng Vệ quyền cao chức trọng, những lời này tự nhiên là sẽ không để ở trong lòng. Thấy Vệ Minh không nói lời nào, Quý Hồng liền châm chọc một câu sau đó cố ý ngáp một cái nói: - Tốt lắm, tôi mệt rồi không quấy rầy ngài nữa. - Đợi… Đợi một chút! Mắt thấy Quý Hồng sắp cúp điện thoại, Vệ Minh liền khẩn trương: - Quý tiểu thư, hắn rốt cuộc là ai? - Trưởng phòng Vệ, hắn chẳng qua chỉ là một sinh viên bình thường của đại học Đông Hải mà thôi, lấy thân phận của trưởng phòng Vệ chỉ cần tùy tiện phái ra một hai tên thủ hạ là có thể khiến cho hắn không chịu nổi rồi. Quý Hồng cười nói. Một sinh viên đại học bình thường? Vệ Minh muốn mua một khối đậu hủ để tự sát rồi. - Quý tiểu thư, tại sao tôi phải tin tưởng lời nói của cô? Liên tục bị Quý Hồng trêu chọc, Vệ Minh cũng có chút phát cáu, không nhịn được hỏi. - Tôi có yêu cầu ông tin lời của tôi sao? Có sao? Quý Hồng tức giận nói: - Trưởng phòng Vệ, ngài đâu rồi, có thể ngài cho là ngài quyền cao chức trọng cao lớn uy mãnh, tiểu jj bền bỉ hơn người thế cho nên nửa đêm tôi gọi điện cho ngài gợi tình. Ngài cũng có thể lựa chọn cùng Lăng Hoa Cường liên thủ đối phó với tên sinh viên đại học kia nhưng hắn thật ra là một ông trùm lớn, có thể một cái tát mà đập chết ông. Giọng nói vừa dứt, Quý Hồng trực tiếp cúp điện thoại. - Đậu xanh rau má… Nghe được trong ống nghe truyền ra thanh âm "Đô đô", Vệ Minh tức giận tới mức chửi ầm lên không nói thiếu chút nữa thì đập nát điện thoại di động. Chẳng qua là. Tức giận ngắn ngủi qua đi, Vệ Minh lại nhanh chóng bình tĩnh lại. Hắn đốt một điếu thuốc lá, bắt đầu cẩn thận suy nghĩ chân tướng chuyện này. 2" sau. Hút hết điếu thuốc lá, Vệ Minh bóp tắt tàn thuốc một lần nữa cầm lấy điện thoại di động bấm số điện thoại của Lữ Duy. Nguồn truyện: Truyện FULL Biệt thự Tương gia. Bùi Đông Lai ngồi trên ghế salon ở trong đại sảnh, tay đang đùa giỡn với khẩu MP5 của Đức sản xuất của Lữ Duy, Lữ Duy ngồi ở bên cạnh hắn giống như một đứa trẻ dễ bảo, không dám làm ra một cử động nhỏ nào không nói, hắn còn không dám thở mạnh. Những tên thành viên đội Phi Hổ còn lại đều bỏ súng xuống, đứng thành một hàng nhìn chằm chằm vào Bùi Đông Lai, dường như đang tìm cơ hội giết chết Bùi Đông Lai. Mà ngoại trừ Uông Chu ra thì mấy tên đại lão Hồng Tinh còn lại đều trừng to hai mắt, vẻ mặt quỷ dị nhìn chằm chằm vào Bùi Đông Lai, trong lòng suy đoán liệu Vệ Minh ngay cả điện thoại của Uông Chu gọi tới cũng không nghe thì có phải hay không giống như lời của Bùi Đông Lai sẽ gọi điện thoại tới. Trong đại sảnh an tĩnh đến nỗi khiến cho người ta hít thở không thông. "Reng… Reng …" Tiếng điện thoại di động phá vỡ nét an tĩnh trong đại sảnh, điện thoại của Lữ Duy đặt ở trên bàn trà rung lên. "Bá!" Nghe được tiếng chuông báo của điện thoại di động, trừ Bùi Đông Lai ra tất cả mọi người đều kìm lòng không đậu đem ánh mắt nhìn về hướng cái điện thoại di động, vẻ mặt đều là quỷ dị tựa hồ như đang hỏi: đúng là Vệ Minh gọi điện thoại tới sao? - Nghe điện thoại đi. Bùi Đông Lai để khẩu MP5 xuống rồi nhìn Lữ Duy một cái. Lữ Duy và những người khác đều giống nhau, đều to mò xem Vệ Minh có gọi điện thoại tới hay không? Lúc này hắn nghe được chỉ thị của Bùi Đông Lai thì sắc mặt phức tạp cầm điện thoại di động lên. "Bá!" Sau một khắc, vẻ mặt của Lữ Duy liền thay đổi bởi vì… Hắn thấy trên màn hình điện thoại biểu hiện lên số của Vệ Minh. Dưới ánh đèn, hắn không có ngay lập tức nghe điện thoại mà là không kìm chế được quay đầu lại, sắc mặt sợ hãi nhìn Bùi Đông Lai cảm giác kia dường như trong tay hắn đang cầm một quả lựu đạn đã rút chốt. Nhìn, nhìn, tay của Lữ Duy khẽ run rẩy, trực tiếp ấn nút nghe hơn nữa còn mở loa ngoài. - Lữ Duy, tình huống hiện tại thế nào rồi? Điện thoại vừa chuyển thì liền truyền ra giọng nói vô cùng rõ ràng của Vệ Minh đủ để cho mọi người trong đại sảnh đều nghe được, đồng thời cũng khiến mọi người nhận ra được vẻ ngưng trọng cùng lo lắng trong giọng nói của hắn. Lữ Duy không nói gì mà là ngước mắt nhìn Bùi Đông Lai. Bùi Đông Lai cũng không nói gì, tựa hồ như mọi chuyện không liên quan đến hắn vậy. Lữ Duy thấy thế nỗi lo lắng lập tức treo lên đến tận cổ họng, không biết nên trả lời Vệ Minh như thế nào. - Lữ Duy, nói đi! Đầu bên kia điện thoại, Vệ Minh đã tin lời của Quý Hồng…, ở dưới dạng tình hình này mặc dù hắn không biết Bùi Đông Lai rốt cuộc là thần thánh phương nào nhưng hắn tin tưởng rằng nếu như Bùi Đông Lai có thể khiến cho Quý Hồng nói cho hắn nhiều như vậy thì việc Bùi Đông Lai có thể đùa chết hắn tuyệt đối là một chuyện hết sức dễ dàng. Vì thế thấy Lữ Duy không nói lời nào hắn liền gấp đến độ giống như kiến bò trên chảo nóng. - Vệ… Trưởng phòng Vệ, tôi… Tôi bị mục tiêu bắt cóc. Một lần nữa nghe thấy lời của Vệ Minh, sắc mặt của Lữ Duy ủy khuất, lo lắng hồi báo. Bắt cóc? Vệ Minh lập tức sửng sốt sau đó giọng nói trở nên ngưng trọng hơn: - Lữ Duy, để cho người của cậu không cần hành động thiếu suy nghĩ, mặt khác cậu đem điện thoại cho Bùi tiên sinh, tôi muốn nói chuyện với hắn. - Trưởng phòng Vệ, tôi ở ngay bên cạnh. Bùi Đông Lai giọng nói bình tĩnh nói. - Xin lỗi, Bùi tiên sinh chuyện đêm nay đúng là một cái hiểu lầm, tình huống cụ thể chờ chúng ta gặp mặt tôi sẽ cho ngài một lời giải thích. Trái tim của Vệ Minh đập điên cuồng nói: - Hiện tại tôi lập tức qua đó, trong vòng ba mươi phút nữa sẽ đến. - Tốt, tôi chờ ông. Đối mặt với cục diện như thế, trên mặt Bùi Đông Lai không có lộ ra chút xíu kinh ngạc nào, theo hắn xem ra nếu Vệ Minh vì lợi ích mà bỏ qua Hồng Tinh hợp tác cùng Lăng Hoa Cường, như vậy lúc đối mặt với cường quyền trước mặt tuyệt đối sẽ trở mặt cùng Lăng Hoa Cường. " Ách…" Cùng Bùi Đông Lai bất đồng, trong đại sảnh ngoại trừ Uông Chu đã biết được thân phận chân thực của Bùi Đông Lai ra những người khác đều khẽ nhếch miệng, dùng một loại ánh mắt nhìn người ngoài hành tinh mà nhìn Bùi Đông Lai —— hắn rốt cuộc là ai?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]