"Hô. . . Hô. . ."
Nghe Bùi Vũ Phu nói thế, Nạp Lan Trường Sinh vốn là ngẩn ra, sau đó hơi thở của hắn trở nên dồn dập, hắn muốn mở miệng nói cái gì đó nhưng mà một chữ cũng không nói được.
Trong màn đêm, mồ hôi hắn tuôn như mưa.
Còn về phần Nạp Lan Minh Châu thì không dám hồ ngôn loạn ngữ, mà là thành thật quỳ ở dưới dất.
Bùi Vũ Phu thấy thế, không có nói cái gì nữa, mà là xoay người rời đi.
Trong phút chốc, Bùi Vũ Phu liền tiến vào đêm tối, biến mất trong tầm mắt của 3 người Nạp Lan Trường Sinh. Trên đường lại khôi phục lại vẻ yên tĩnh, yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng thở hổn hển của Nạp Lan Trường Sinh.
- Cha….cha..
Thấy Nạp Lan Trường Sinh giống như là bị choáng váng, vẫn không nhúc nhích nhìn vào phương hướng Bùi Vũ Phu rời đi thì Nạp Lan Minh Châu không nhịn được mà lên tiếng.
Bên tai vang lên lời nói của Nạp Lan Minh Châu, Nạp Lan Trường Sinh nhịn không được nhắm mắt lại, sắc mặt trắng bệch.
Thân là sư huynh của Bùi Vũ Phu thì hắn biết được Bùi Vũ Phu. Ở hắn xem ra, ngay cả Bùi Vũ Phu cũng không có mở miệng nói buông tha cho Nạp Lan gia, thì lấy thủ đoạn âm tàn của Bùi Đông Lai không nói cũng có thể biết kết quả của Nạp Lan gia.
Trong lòng hiểu được điều này, Nạp Lan Trường Sinh không đợi Nạp Lan Minh Châu mở miệng, cả người mệt mỏi, nói:
- Đi về.
Đối với Nạp Lan Minh Châu mà nói, sở dĩ nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sieu-cap-cuong-gia/1938565/chuong-282.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.