Chương trước
Chương sau
" Vù"
Đột nhiên một tiếng xé gió vang lên, Ngưu Lỗi nắm thanh chủy thủ, cả người hướng Bùi Đông Lai đâm tới, thanh chủy thủ lạnh lẽo hóa thành một đạo bạch quang, hàn khí bức người.
Đánh lén!
Bởi vì không thể chịu nổi cảnh nhục nhã, bởi vì muốn báo thù cho Ngưu Hải Đào, cho nên Ngưu Lỗi liền dùng phương pháp đê tiện nhất là đánh lén.
Lần đánh lén này, từ khi ngã xuống đất Ngưu Lỗi đã tính toán trước, hơn nữa, khoảng cách lại gần như thế, lựa chọn thời cơ tốt nhất ra tay, có thể nói là quyết tâm giết chết Bùi Đông Lai.
Thấy được Ngưu Lỗi đánh lén, sắc mặt đám người Trần Quốc Đào thay đổi, miệng mở ra, cố gắng muốn nhắc nhở.
- Chết.
Không đợi đám người Trần Quốc Đào ngăn cản, vẻ mặt Ngưu Lỗi hung tợn nắm chủy thủy, hung hăng nhắm ngay trái tim Bùi Đông Lai đâm tới.
Bởi vì đã đạt đến cảnh giới Ám Kính cho nên thông qua khí huyết của đối thủ mà Bùi Đông Lai mới có thể đoán được đòn công kích tiếp theo của đối thủ.
Ngoài ra, bởi vì dung hợp với linh hồn Tiêu Phi nên khả năng cảm ứng nguy cơ của hắn vượt xa hơn người thường.
Vì thế, ngay lúc trong lòng Ngưu Lỗi động sát cơ thì Bùi Đông Lai đã biết, ngay khi Ngưu Lỗi phát động đánh lén thì hắn đã cảm ứng rõ ràng.
Cho nên, một kích này đối với đám người Trần Quốc Đào là nguy hiểm đáng sơj nhưng đối với Bùi Đông Lai cũng không có chút nguy hiểm nào để đáng nói.
"Hô!"
Ngay sau đó, khoảng cách của thanh chủy thủ cách ngực của Bùi Đông Lai không đến 3cm thì chân trái của Bùi Đông Lai đột nhiên bước ra sau, thân mình ngã qua một bên, trực tiếp làm cho thanh chủy thủ của Ngưu Lỗi đâm vào không khí.
"Bá!"
Mắt thấy một kích đánh lén đã thất bại, Ngưu Lỗi cả kinh, sắc mặt đột nhiên biến đổi, đại não hắn liền trở nên thanh tĩnh rất nhiều. Một cỗ khiếp sợ bắt đầu chiếm lấy trong thân thể của hắn khiến thân thể của hắn trở nên cứng ngắc, hắn liền quên thu lực, cả người đổ ập về phía trước.
Nhưng mà.
Ngắn ngủi sợ hãi đi qua, trong lòng Ngưu Lỗi cũng hiểu được, hắn hiểu được mặc kệ lần đánh lén này có thành công hay không thì một bản án cũng đang đợi hắn.
" Vù"
Hiểu được điểm này, cho nên sau khi thân thể hắn rơi xuống đất thì hắn liền quay đầu lên, cổ tay vung lên, thanh chủy thủ liền bắn vào Bùi Đông Lai.
Bởi vì tốc độ của thanh chủy thủ quá nhanh, Bùi Đông Lai không kịp nhảy lên hay né tránh, chỉ có thể ưỡn lưng ra sau, 2 chân bám trụ vào mặt đất.
Thiết Bản Kiều!
Thời khắc nguy hiểm nhất, Bùi Đông Lai liền làm ra chiêu Thiết Bản Kiều. Thanh chủy thủ lướt ngang qua người hắn.
" Bịch"
Mắt thấy chủy thủ không đánh trúng, đôi mắt Ngưu Lỗi hiện lên vẻ tuyệt vọng, thân hình hắn hung hăng té ngã xuống đất, bụi đất tung bay, tư thế vô cùng chật vật.
" Rầm"
Sau khi né được thanh chủy thủ thì Bùi Đông Lai liền lý ngư đả đĩnh để đứng dậy, hai chân dậm xuống mặt đất.
Thấy một màn như vậy, Trần Quốc Đào và tên đại tá kia đều thở phào một hơi. Mà đám thành viên đại đội đặc chủng Đằng Long lại há hốc mồm.
Dường như bọn hắn không tin, người mà bọn hắn sùng bái nhất sau khi thất bại lại làm ra hành vi đê tiện này.
- Người đâu, đem Ngưu Lỗi trói lại cho ta.
Sau đó, Trần Quốc Đào liền rống lên một tiếng lớn.
Thân là người cầm quyền của quân khu Giang Ninh, uy vọng của hắn rất cao, chưa từng có người nào dám đối nghịch với hắn.
Mà vừa rồi, rõ ràng là hắn nói tỷ thí đến điểm là dừng, kết quả là sau khi thấy Ngưu Lỗi thấy bại thì Bùi Đông Lai đã dừng tay, nhưng mà Ngưu Lỗi lại không. Hắn thừa dịp Bùi Đông Lai không chú ý mà đánh lén, hơn nữa không chỉ đánh lén một lần.
Điều này chẳng khác nào khiêu khích quyền uy của Trần Quốc Đào, có thể làm cho Trần Quốc Đào không tức giận sao?
Nhưng mà.
Không đợi đám thành viên đại đội đặc chủng Đằng Long phản ứng, sau khi đứng dậy, sắc mặt Bùi Đông Lai âm trầm hướng về phía Ngưu Lỗi đi tới.
Thấy được Bùi Đông Lai đi tới, Ngưu Lỗi biết rõ kết cục của mình sẽ vô cùng thê thảm. Trong lòng muốn sống cho nên hắn liền đứng dậy, cất bước bỏ chảy.
Đánh lén thất bại, hắn lựa chọn chạy trốn.
Bởi vì hắn hiểu được, chỉ có chạy trốn, hắn có thể có một đường sinh cơ!
- Chạy đi đâu?
Mắt thấy Ngưu Lỗi chạy trốn, Bùi Đông Lai quát lên một tiếng lớn, đồng thời cả người hắn liền bắn ra, đuổi theo Ngưu Lỗi.
Bên tai vang lên tiếng rít gào của Bùi Đông Lai, Ngưu Lỗi chỉ cảm thấy khí huyết trong người quay cuồng.
Điều này làm cho trong lòng hắn kinh hãi.
"Hô!"
Sau đó, không đợi Ngưu Lỗi khôi phục lại vẻ bình thường, Bùi Đông Lai giống như quỷ mị xuất hiện phía sau Ngưu Lỗi, tay phải của hắn vung ra, chụp vào gáy của Ngưu Lỗi.
"Bá!"
Một trảo của Bùi Đông Lai, giống như là trảo của chim ưng bắt lấy gà con.
"Hô!"
Cảm thấy được mình bị Bùi Đông Lai nắm lấy, Ngưu Lỗi liền vùng vẫy, hắn hóa thủ vi đao, chém về phía Bùi Đông Lai.
Đối mặt với sự phản kích của Ngưu Lỗi, tay trái Bùi Đông Lai vung lên, Ám Kình tụ tập ở cánh tay, làm ra tư thế ngăn cản.
" Bịch"
Ngưu Lỗi chỉ cảm giác bàn tay của mình chém vào một khối thép cứng rắn, lực phản chấn thiếu chút nữa làm cho xương cánh tay hắn gãy ra. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
"Bá!"
Sau đó, không đợi Ngưu Lỗi thu thay, tay trái của Bùi Đông Lai liền nắm lấy cổ tay của Ngưu Lỗi, không cho hắn động đậy.
Sau đó, Bùi Đông Lai cũng không ngừng lại, tay trái hắn phát lực.
" Rắc"
Một tiếng gãy xương vang lên, cổ tay của Ngưu Lỗi đã bị Bùi Đông Lai vặn nát.
" Tê."
Đau đớn kịch liệt làm cho Ngưu Lỗi hít sâu một hơi, sau đó hắn cố gắng giãy dụa nhưng lại phát hiện cổ tay mình căn bản là không động đậy được.
- Mày đã muốn chết, tao liền thanh toàn giúp mày.
Nhìn vẻ mặt thống khổ cùng sợ hãi của Ngưu Lỗi, sắc mặt Bùi Đông Lai lãnh mạc, mở miệng.
Nói xong, Bùi Đông Lai liền thảyNgưu Lỗi xuống xuống, sau đó hỏa trảo thành chưởng đập thẳng vào gáy của Ngưu Lỗi.
"Ba!"
Bùi Đông Lai giống như là đập một con rười, trực tiếp làm cho Ngưu Lỗi ngã xuống đất.
Trên mặt đất, trong miệng Ngưu Lỗi phát ra những tiếng rên rỉ thống khổ, cả người giống như là bị điện giật, run rẩy không ngừng.
Thấy một màn như vậy, vô luận là Trần Quốc Đào, tên đại tá hay là thành viên của đại đội đặc chủng Đằng Long cũng đều trầm mặc lại.
Trong đó, sắc mặt Trần Quốc Đào nghiêm túc nhìn vào Ngưu Lỗi, mà tên đại tá cùng đội viên của đại đội đặc chủng Đằng Long lại lộ ra vẻ phức tạp. Bọn hắn không ngờ rằng người mà mình từng sùng bái nhất lại có thể chết một cách như vậy.
Dưới cái nhìn của đám người Trần Quốc Đào. Trên mặt đất, ánh mắt của Ngưu Lỗi nhìn chằm chằm vào Bùi Đông Lai, trong ánh mắt tràn ngập vẻ không cam lòng, phẫn nộ, cừu hận. . .
- Mày đã vũ nhục hai chữ "QUÂN NHÂN"
Thấy được hận ý trong ánh mắt Ngưu Lỗi, sắc mặt Bùi Đông Lai không thay đổi liếc nhìn Ngưu Lỗi một cái, sau đó xoay người, đi về phía đám người Trần Quốc Đào.
Bên tai vang lên lời nói của Bùi Đông Lai, nhìn bóng lưng Bùi Đông Lai rời đi. Ngưu Lỗi muốn mở miệng nói cái gì đó nhưng mà cho dù hắn cố gắng như thế nào cũng không thể há mồm được, chỉ có thể trơ mắt nhìn Bùi Đông Lai rời đi.
Phía trước, đám người Trần Quốc Đào thấy Bùi Đông Lai đi tới, sắc mặt của hắn liền trở nên phức tạp.
Đối với Trần Quốc Đào mà nói, bởi vì đã thấy được thật lực chân chính của Bùi Đông Lai, vì muốn áp chế nhuệ khí của đám thành viên đại đội đặc chủng Đằng Long, vì không muốn ai nói sau lưng cho nên hắn mới quyết định để Bùi Đông Lai tỷ thí với Ngưu Lỗi.
Nhưng mà.
Kết quả lần này đã nằm ngoài dự đoán của hắn.
Đối với tên đại tá mà nói, bởi vì hắn là người chủ quản của đại đội đặc chủng Đằng Long lại có quan hệ cái nhân không tồi với Ngưu Lỗi.
Nhưng mà.
Một màn vừa rồi của Ngưu Lỗi làm cho hắn cảm thấy thất vọng, hơn nữa trong lòng lại dâng lên vài phần khủng hoảng, hắn sợ rằng hành động của Ngưu Lỗi sẽ liên lụy đến cả đại đội đặc chủng Đằng Long , thậm chí liên luỵ đến chính hắn.
Đối với đám thành viên đại đội đặc chủng Đằng Long mà nói, bởi vì mọi mặt của Ngưu Lỗi đều ưu tú cho nên hắn là niềm kiêu ngạo của đại đội đặc chủng Đằng Long, là đối tượng sùng bái của mọi người
Lần này, khi nghe Trần Quốc Đào nói để Ngưu Lỗi tỷ thí với Bùi Đông Lai thì bọn hắn đều cho rằng Bùi Đông Lai sẽ bị Ngưu Lỗi hung hăng hạ nhục, tự động cút khỏi đại đội đặc chủng Đằng Long.
Mà hiện giờ, Ngưu Lỗi chẳng những có thể vũ nhục Bùi Đông Lai. Ngược lại, sau khi bị Bùi Đông Lai hung hăng vũ nhục thì hắn đã phạm sai lầm trí mạng, bị Bùi Đông Lai phế đi, sống chết không rõ.
Kết quả này khiến cho bọn hắn cảm thấy vô cùng phức tạp.
Lấy tình cảm giữa đồng đội thì bọn hắn đồng tính với cách làm của Ngưu Lỗi, nhưng mà lý trí lại nói cho bọn hắn biết Bùi Đông Lai không sai, tất cả mọi chuyện là do Ngưu Lỗi tự chuốc lấy.
Mà câu cuối cùng " Mày đã vũ nhục hai chữ QUÂN NHÂN" của Bùi Đông Lai dường như đã đánh thức lòng tự trọng là một người quân nhân của bọn hắn, cho nên bọn hắn hoàn toàn không có địch ý gì với Bùi Đông Lai, thậm chí cảm giác bài xích cũng không có.
Bởi vì Ngưu Lỗi đã làm bẩn đi quang vinh của quân nhân.
Nhục nhân giả, nhân hằng nhục chi.
Thương nhân giả, tất tự thương chi. (*)
Ngưu Lỗi không phải là người đầu tiên cũng không phải là kẻ cuối cùng.


(*) 2 câu này mình cũng ko hiểu lắm, nói thế này cho đơn giản : Ví dụ như 1 người nào đó muốn đánh, muốn giết 1 kẻ nào khác, kết quả cuối cùng là chính bản thân mình bị. @@
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.