Chương trước
Chương sau
Biệt thự Tử Đàn, sáng sớm khi mặt trời vừa ló ra khỏi rặng núi, Quý Hồng đã thức dậy, bắt đầu luyện công buổi sáng.
Từ sau khi Bùi Đông Lai vào Đông Hải thì mỗi sáng hắn sẽ rời giường, luyện quyền.
Mà còn Quý Hồng thì sáng sớm nàng đều luyện kiếm.
5 năm như một ngày, chưa dừng bao giờ.
Thân là cận vệ của Quý Hồng thì Ân Ly đứng ở phía sau, trong tay mang theo một thanh kiếm màu trắng.
Đây chính là thanh kiếm mà trước khi trở về Thiên Sơn, Cô Độc Phong Ảnh đã giao lại cho Quý Hồng, thanh kiếm này có giá trị vô giá hơn nữa chém sắt như chém bùn.
" Hô"
Nương theo một tiếng xé gió, Quý Hồng truyền Ám Kình vào thanh kiếm, nàng nhảy lên chém vào một thân cây phía trước.
" Rắc"
Ám Kình bùng nổ, phát ra một tiếng vang.
" Rầm"
Thanh kiếm trực tiếp chém thân cây thành 2 đoạn, ngã xuống đất.
- Muốn bước thêm bước nữa thật sự là quá khó khăn.
Một kiếm chặt gãy thân cây, Quý Hồng đã luyện kiếm xong, trên mặt nàng không tìm thấy vẻ vui sướng mà nàng thở dài một tiếng, đột nhiên nàng nhớ lại cái gì đó, trong đôi mắt hiện lên vẻ hiếu kỳ:
- Thật không biết tên tiểu tử Bùi Đông Lai kia làm thế nào mà trong một thời gian ngắn như vậy đã đạt đến cảnh giới như thế, hôm nào cần phải thỉnh giáo hắn.
Sau đó, Quý Hồng cười khổ một tiếng, đem thanh kiếm đưa cho Ân Ly rồi lấy khăn lau mồ hôi.
8h.
Quý Hồng đi chiếc Rolls-Royce Phantom tới dưới lầu của tập đoàn Thiên Tường.
2 tên bảo vệ thấy chiếc Rolls-Royce Phantom cùng với Quý Hồng thì lập tức 2 mắt tỏa sáng.
- Haizz, thật không ngờ Liễu lão đại lại có thể bại một cách nhanh chóng như vậy.
Đưa mắt nhìn Quý Hồng và Ân Ly vào tập đoàn Thiên Tường, 2 gã bảo vệ thổn thức không thôi. Bọn hắn không cam lòng…
Lúc này, trong phòng hội nghị của tập đoàn Thiên Tường, sắc mặt của mấy vị cổ đông ở trong này vô cùng khó coi.
Ngoài những tên cổ đông cùng với CEO của tập đoàn Thiên Tường ra thì có thêm vài vị nguyên lão của Đông Nguyệt bang.
Mặc dù Liễu Nguyệt đã giải thích, trước mắt Quý Hồng đã có Bạch gia làm chỗ dựa cho nên không thể đối chọi, đành phải khuất phục. Để Mãnh Hổ bang thâu tóm Đông Nguyệt bang, đồng thời 2 tập đoàn Hồng Hải và Thiên Tường cũng sáp nhập thành một.
- Tiểu Nguyệt, chẳng lẽ không còn biện pháp nào khác sao?
Rốt cuộc cũng có người phá tan không khí trầm mặc ở trong phòng, người mở miệng là một người có dáng mập mạp, đầu tóc đã bạc không ít, là một trong những người lớn tuổi nhất trong phòng, mọi người thường gọi là Giang thúc.
- Đúng vậy, Liễu tiểu thư, chúng ta không thể đem giang sơn mà Phương đại ca đánh đuổi cả đời mà giao lại cho Quý Hồng kia được. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
- Đúng vậy, như thế thật sự quá ủy khuất, thật sự không được, ta không tin Quý Hồng có thể tiêu diệt sạch chúng ta.
….
Giang thúc vừa mới mở miệng ra nói thì tất cả các cổ đông khác liền mở miệng phụ họa.
Nghe mọi người nói như vậy lại thấy vẻ mặt bất mãn của mọi người thì trong lòng Liễu Nguyệt rất rõ. Từ sau khi Đông Phương Thần chét đi thì rất có nhiều người phản đối việc đầu nhập Quý Hồng là vì không ít người nhớ đến tình cũ của Đông Phương Thần nhưng cũng có nhiều người sự sau khi đầu nhập Quý Hồng thì lợi ích sẽ bị mất đi thậm chí là bị Quý Hồng chiếm đoạt hết.
Còn về đám trung lập, chẳng qua vì lợi ích của bản thân nên mới mở miệng nói.
- Nếu mọi người muốn giống như Phương Chấn thì ta không phản đối.
Cuối cùng Liễu Nguyệt mở miệng.
Liễu Nguyệt vừa nói xong thì tất cả mọi người đều im lặng.
Tuy rằng mọi người không muốn ích lợi của bản thân bị hao tổn nhưng mà bọn hắn cũng rõ Bạch gia trong thời gian ngắn nhất có thể tiêu diệt Phương gia thì bọn hắn cũng chỉ là đám tép tôm mà thôi.
- Vừa rồi là ai mới mắng ta đó?
Đột nhiên, một giọng nói vang lên.
Quý Hồng và Ân Ly xuất hiện trước cửa phòng.
"Bá!"
Nghe được Quý Hồng nói như vậy, theo bản năng tất cả mọi người đều quay đầu lại nhìn.
Thấy nụ cười trên mặt Quý Hồng, tất cả mọi người không rét mà run.
Trong đó, tên vừa mới mắng Quý Hồng lại phản ứng kịch liệt nhất, cả người hắn lộ ra vẻ sợ hãi, trên trán còn chảy rất nhiều mồ hôi.
Trong phút chốc, cả phòng họp lặng ngắt như tờ.
Thấy Quý Hồng đi tới, Liễu Nguyệt vẫn giữ im lặng, sắc mặt vẫn bình tĩnh.
- Chư vị, nói vậy thì Liễu tiểu thư đã đem tình huống cụ thể nói cho mọi người.
Thản nhiên ngồi xuống vị trí chủ tọa, nụ cười trên mặt Quý Hồng vẫn không giảm, giọng nói vẫn hấp dẫn như ngày thường:
- Ta nhắc lại một lần nữa, từ nay về sau, tập đoàn Thiên Tường không còn tồn tại, nó với tập đoàn Hồng Hải sẽ hợp lại trở thành tập đoàn Đông Hải.
- Mà ta cũng đã đáp ứng Liễu tiểu thư, để tỏ lòng tôn trọng đối với chư vị, sau khi 2 đại tập đoàn hợp lại, mọi người vẫn như cũ, vẫn dựa theo cổ phần mà nhận hoa hồng.
Quý Hồng nói tới đây, đột nhiên cười híp mắt nhìn một vòng:
- Đương nhiên, nếu có người nào không tin Quý Hồng ta thì có thể đem cổ phần trong tay bán lại cho ta.
Ân?
Nghe được Quý Hồng nói vậy, không ít cổ đông rục rịch.
- Chư vị yên tâm, giá cả sẽ không thấp.
Quý Hồng thấy vậy thì cười nói:
- Đồng thời, tất cả đều mua bằng tiền mặt.
Tiền mặt?
2 chữ này giống như một vở nhạc hay nhất trên trời, mấy tên cổ đông này liền cảm thấy vui vẻ.
- Quý… Quý tiểu thư, cô xác định rằng sẽ lấy tiền mặt để mua lại cổ phần của chúng ta?
Đột nhiên có một gã cổ đông không nhịn được mà mở miệng hỏi.
Không riêng gì hắn, tất cả mọi người đều lộ ra vẻ chờ mong.
Tất cả chuyện này, chỉ bởi vì tiền mặt là vua thời đại!
Tầm quan trọng của tiền mặt đối với thương nhân thì không cần nói cũng biết.
- Mọi người cảm thấy rằng ta rảnh quá không?
Thân thể Quý Hồng khẽ nghiêng qua một bên, hỏi.
- Nếu chư vị đã có ý định muốn bán thì chiều hôm nay, Mã tiên sinh của tập đoàn Hồng Hải sẽ đến đây để ký hợp đồng với chư vị.
Quý Hồng nói xong thì liền khẽ cười, đột nhiên giọng nói của nàng trở nên lạnh như băng:
- Nhưng mà, ta nhắc nhở mọi người một chút, nếu đã lựa chọn bán ra thì phải bán ra toàn bộ.
Bên tai vang lên lời nói của Quý Hồng, nhìn thấy bộ dạng như nắm chắc đại cục trong tay. Mặc dù Liễu Nguyệt đã biết rõ mọi chuyện nhưng mà nàng không thể không thừa nhận, năng lực của Quý Hồng rõ ràng là vượt xa bản thân nàng.
10" Sau, trừ Liễu Nguyệt ra thì tất cả các cổ đông đã ra khỏi phòng.
- Băng mỹ nhân, cô không cần phải sùng bái ta, ân, năng lực của ta so với cô còn cao hơn một bước nhưng mà biện pháp này cũng không phải là do ta nghĩ ra.
Đợi sau khi đám cổ đông đi hét, Quý Hồng nhìn Liễu Nguyệt cười hì hì:
- Đây chính là biện pháp do lão bản của chúng ta nghĩ ra, ấy nếu dùng lời nói của cậu ấy thì đây chính là dùng tiền để đuổi bọn chúng. Đợi sau khi tập đoàn Đông Hải được hợp lại thì sẽ bắt đầu thay máu, đến lúc ấy sinh cơ sẽ được bừng sáng. Còn về phần tiền thì không cân lo lắng, tất cả tiền là của Phương gia.
Trong lòng Liễu Nguyệt hơi kinh hãi.
Nàng thật không ngờ Bùi Đông Lai có thể nghĩ ra biện pháp hoàn mỹ như vậy.
- Lão bản thân ái của ta, có thể nói bây giờ Hàng Hồ là của cậu, kế tiếp có phải nên chinh chiến ở Giang Ninh hay Giang Tô không?
Thấy Liễu Nguyệt không nói lời nào, trong lòng Quý Hồng tự nhủ, vẻ mặt lại chờ mong.


Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.