🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Đồng tử co rút, anh rảo bước đi đến: “Tiểu Tiếu, em vào đây bằng cách nào?”

Không phải anh cố ý phóng đại, mà thật sự quá khó tin.

Ban Kỷ luật tiến hành điều tra khác hẳn các vụ án thông thường, địa điểm chỉ định, thời gian chỉ định, một người bình thường vốn không thể tìm ra được chỗ dừng chân của họ.

Trong tổ chức biết rõ, một khi đã bị Ban Kỷ luật đưa đi, có thể được thả ra trong mấy ngày, nhưng cũng có thể... cả đời cũng không ra được.

Mà thời gian hỗ trợ điều tra thường thì mấy ngày đến mấy tháng không chừng.

Thế nên, ngay từ lúc bước chân vào đây, Lê Quân đã không trông mong còn có thể thấy được người nhà.

Lúc này, hai tay anh chóng mặt bàn, cúi người nhìn Lê Tiếu, gợn sóng trong mắt cuồn cuộn, thậm chí không thể giữ được tỉnh táo: “Tiểu Tiếu, mau về đi, đây không phải là nơi em có thể đặt chân.”

So với sự căng thẳng của anh, Lê Tiếu vô cùng thản nhiên.

Cô hất cằm về cái ghế đối diện: “Anh ngồi xuống trò chuyện đi.”

Lê Quân còn muốn nói gì đó, lời kế tiếp của Lê Tiếu đã khiến nét mặt anh hiện lên vẻ khó chịu: “Em đã gặp Diệp Uẩn.”

Lê Tiếu nhìn anh Cả không chớp mắt. Qua phản ứng và nét mặt anh, cô có thể đoán đã xảy ra chuyện gì.

Lê Quân mãi không nói gì, động tác khi ngồi xuống cũng bộc lộ sự mệt mỏi quá độ.

Anh không nhìn Lê Tiếu, dường như cố ý tránh né ánh mắt cô: “Ôi, nghiệt duyên cả.”

Vừa nghe anh nói dứt câu, Lê Tiếu liền nheo mắt, ngón tay ghì mặt bàn: “Anh còn thích cô ta?”

Ánh mắt Lê Quân run rẩy, mãi mới ngẩng đầu nhìn thẳng Lê Tiếu: “Tiểu Tiếu, em còn nhỏ, anh không muốn em phải bận lòng phí sức những chuyện này. Lần này đúng là anh đã bị nắm thóp, nhưng tội danh không chứng cứ, anh sẽ không thừa nhận. Em về nhà, thay anh... báo bình an với ba mẹ.”

Nghe vậy, Lê Tiếu bĩu môi, chậm rãi dựa ra lưng ghế, lạnh nhạt liếc anh: “Em không thích nhắn hộ, muốn báo bình an anh tự đi mà làm.”

Lê Quân: “...”

Thấy nét mặt thản nhiên nhưng lại lộ rõ vẻ không vui của Lê Tiếu, Lê Quân uyển chuyển thay đổi thái độ: “Tiểu Tiếu, em nghe lời, anh chỉ là...”

“Chỉ là sao?” Lê Tiếu xụ mặt, ngừng động tác gõ ngón tay: “Chỉ là chưa từng nghĩ mối tình đầu mình nhớ mãi không quên sẽ quay về đâm anh một dao?”

Lê Quân ngây người, hơi thở nặng nề: “Em biết cả rồi?”

“Khó tra lắm sao?” Lê Tiếu hời hợt hỏi lại.

Vẻ mặt Lê Quân u ám, môi mấp máy rất lâu nhưng không thốt ra tiếng nào.

Cả ngày hôm nay, ngoại trừ ứng phó thẩm vấn của Ban Kỷ luật, anh không ngừng giấu đi đau khổ trong lòng.

Đêm hôm đó, anh đi công tác, đúng là đã uống say.

Khi quay lại khách sạn nghỉ ngơi, cơ thể anh nảy sinh cảm giác khác thường.

Ở trong chốn quan trường bao năm, Lê Quân đã sớm quen thuộc một số thủ đoạn hèn hạ. Chỉ là anh không ngờ, người bỏ thuốc anh lại là Diệp Uẩn đi công tác cùng.

Giao dịch tình dục không hề xảy ra, vì đêm hôm ấy anh vốn không chạm vào cô ta.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.