🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Thương Phù bị nhân viên Ủy ban và cảnh sát cưỡng chế đưa đi. Còn Thương Quỳnh Anh từ đầu đến cuối vẫn không xuất hiện.

Nghe nói là bà ta khó chịu trong người, nhưng mọi người ở đây đều biết bà ta đang bo bo giữ mình, Thương Phù trở thành con rơi.

Lúc này, một cảnh sát trung niên đi thẳng tới chỗ Ôn Thời.

Ông ta muốn đeo còng tay cho anh ta, nhưng ngại Thương Úc vẫn còn bóp chặt, nên đành cười ngượng nói: “Cậu Thương, cậu xem...” Có thể buông tay ra không?

Mắt anh sâu không thấy đáy, lại tiếp tục ấn ngón cái vào vết thương của Ôn Thời.

Người khác có thể không thấy, nhưng Lê Tiếu thấy rất rõ. Qua lực ấn của anh, sợ rằng sau này cánh tay của Ôn Thời sẽ tàn phế.

Cô không hề có lòng thông cảm, nhưng vẫn khẽ kéo tay Thương Úc.

Anh lập tức nới lỏng tay.

Nhân viên cảnh sát:“...”

Lê Tiếu im lặng cầm lấy khăn ướt, bắt đầu lau vết máu dính ở cổ tay cho anh.

Thương Tung Hải liếc nhìn Ôn Thời, sau đó nhìn qua nhân viên cảnh sát: “Cảnh sát trưởng Mạc, cậu ta bị làm sao vậy?”

Ông ta nhét súng vào lại bao đựng súng, khách sáo giải thích: “Chúng tôi được báo rằng cậu ta dính líu đến một vụ bắt cóc xuyên quốc gia và làm giả tài liệu. Lẽ ra phải đưa cậu ta về để tìm hiểu tình hình trước,

nhưng... ông cũng thấy đấy, vừa rồi nếu chúng tôi đến chậm một bước, e rằng cô gái này đã bị cậu ta ra tay hiểm độc. Tình tiết vô cùng nguy hiểm, phải xử phạt đến mấy tội.”

Thương Tung Hải thở dài rồi phất tay: “Vâng, vậy làm phiền ông.”

“Ông Thương, chúng tôi sẽ đưa cậu ta đi, tình hình kết án sau này...”

Nếu Thương thị muốn nhúng tay vào e rằng không dễ chơi.

Trước sự thăm dò của cảnh sát trưởng, Thương Tung Hải đẩy gọng kính: “Các ông cứ chấp hành theo quy định.”

Ôn Thời đã đau đến mức gần như ngất đi, nghe thấy câu này thì đau khổ nhắm mắt lại.

Kết cục chẳng nhận được gì, đã thế anh ta còn mất hết tất cả.

Ngay lúc anh ta bị cảnh sát còng tay và chuẩn bị đưa đi, Lê Tiếu đang lau máu cho Thương Úc đột nhiên gọi anh ta lại.

Cô nhét khăn ướt vào tay Thương Úc, đi đến trước mặt Ôn Thời.

Hai người đã từng có quen biết, bây giờ chỉ còn đầy sự toan tính.

Cô không hề sợ hãi nhìn anh ta, lau máu dính trên đầu ngón tay, nghiêng người về phía trước, lạnh lùng nói với âm lượng chỉ đủ hai người nghe thấy: “Nể tình chúng ta từng quen biết, tôi cho anh biết một sự thật.

Năm đó, người hại chết ba mẹ anh thật ra là dòng thứ mười một. Hãy tin tôi, chờ anh bị kết án, tôi sẽ cho người mang tài liệu chi tiết về vụ án năm đó vào trại cho anh xem. Biết vì sao bây giờ tôi mới nói chuyện này

cho anh biết không? Ai bảo anh bắt cóc Đường Dực Đình. Cho nên, Ôn Thời à, quà đáp lễ tôi tặng anh, chính là... cho anh biết anh đã hận sai người, nhưng nửa đời sau chỉ có thể hối hận trong tù.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.