🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Đến lúc này, Ôn Thời vẫn bênh vực Thương Phù.

Lê Tiếu không mấy hứng thú đặt tách trà xuống, nghiêng người dựa tay vịn chống cằm: “Thân mình lo chưa xong còn bảo vệ người chị tốt của mình à? Năm đó nguyên nhân cái chết ba mẹ anh là Thương Phù nói anh

biết chứ gì? Dù sao anh cũng thành niên rồi, không biết tự mình điều tra, người khác nói gì anh cũng tin?”

Ánh mắt Ôn Thời đông cứng mấy giây, bỗng anh ta cười gần.

Tiếng cười của anh ta rất khó nghe, giống như thanh quản bị thương tổn nên âm điệu chói tai: “Lê Tiếu, cô nói nhiều như vậy, có phải muốn xóa tội thay cho Thương Thiểu Diễn? Sớm biết cô chẳng phân biệt được thị

phi, lúc đầu ở Nam Dương tôi không nên nhẹ tay nương tình.”

Lê Tiếu cúi đầu nhìn móng tay,mất kiên nhẫn nhếch môi: “Chém gió không ngượng mồm.”

Ôn Thời chợt cảm bặt, ánh mắt trợn trừng tràn đầy tức giận và châm biếm.

“Trông coi anh ta, tôi ra ngoài một lát.”

Lê Tiếu lười lắm lời với anh ta, đứng dậy bỏ lại một câu nói rồi tự ý ra ngoài.

Lạc Vũ nói lại với Lưu Vân rồi cũng theo ra.

Vẫn chưa đến một giờ rưỡi, người dùng thứ đã đến nhà chính.

Gần phòng nghỉ khá yên tĩnh.

Lê Tiếu qua lại trên hành lang, nhìn số phòng treo trên của mỗi gian, hỏi Lạc Vũ: “Tô Hoa Các ở đâu?”

Thương Úc có nói, phòng nghỉ dòng thứ mười một là Tô Hoa Các.

Lạc Vũ chỉ vào phía bên phải phía trước: “Phía sau cổng vòm kia.”

Lê Tiếu nhìn sang, nhíu mày nghiền ngẫm.

Danh môn vọng tộc đúng là phân chia dòng tộc ra đủ đẳng cấp.

Phòng nghỉ dành riêng cho Thương Phù và Thương Quỳnh Anh lại là gian chật hẹp xập xệ nhất vườn sau.

“Nhìn qua... cũng không tồi.”

Lê Tiếu đánh giá như thật. Lạc Vũ liếc cô, không nói gì.

Cô Lê thật thích nói đùa.

Hai người thong thả bước trên hành lang, mới đó đã đến gần Tô Hoa Các.

Lê Tiếu nhìn động tĩnh bên kia, sau đó dựa người lên lan can.

Lạc Vũ lặng lẽ đứng sau lưng cô, quan sát xung quanh, sẵn sàng đón địch.

Gần Tô Hoa Các cũng có phòng nghỉ của các dòng thứ khác, mà cô Lê xuất hiện ở đây chắc chắn là muốn thể hiện mình trước mặt mọi người.

Cô ta lo sẽ có người đến khiêu khích.

Đúng lúc này, tiếng giày cao gót dồn dập đạp trên con đường lát đá truyền đến.

Lê Tiếu nghiêng người dựa vào lan can ngắm cảnh, cười thầm.

Cô không nhúc nhích cứ như không nghe thấy.

Bỗng dưng tiếng giày cao gót dừng lại dưới bậc hành lang. Thương Phù căng thẳng đứng trên đường mòn đá cuội, híp mắt nhìn Lê Tiếu.

Cô ta nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng, thu lại sự nóng nảy trong đáy mắt, vuốt tóc bước lên bậc thang: “Ngọn gió nào thổi em đến đây vậy?”

Lê Tiếu quay đầu, nhàn nhạt nhìn Thương Phù: “Ý chị Cả Thương là, tôi không thể tới sao?”

Nét mặt Thương Phù thoáng biến đổi, cô ta che miệng cười khẽ, cũng che đi sự chán ghét trong mắt: “Có thể, đương nhiên có thể chứ. Em là khách quý gia chủ tự mình tiến cử, đương nhiên em có thể đi lại thoải mái

trong nhà chính rồi.”

“Ừm, chị biết thể là tốt rồi.” Ánh mắt Lê Tiếu bình thản chẳng gợn sóng. Dù lời nói của Thương Phù tỏ ý khinh thường, cô cũng chẳng bận lòng.

Thương Phù như nghẹt thở, ánh mắt càng thêm bất mãn. Đúng là cái thứ không ra gì.

Cô ta kiêu ngạo hất cằm, chế giễu: “Dù có tư cách tham gia họp mặt dòng họ Thương thị, nhưng cũng đừng kiêu ngạo. Cô xuất thân nghèo nàn, có thể không biết quy tắc lấy vợ của người thừa kế Thương thị, đó không

phải chuyện một người có thể quyết định.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.