Đến lúc này, Ôn Thời vẫn bênh vực Thương Phù.
Lê Tiếu không mấy hứng thú đặt tách trà xuống, nghiêng người dựa tay vịn chống cằm: “Thân mình lo chưa xong còn bảo vệ người chị tốt của mình à? Năm đó nguyên nhân cái chết ba mẹ anh là Thương Phù nói anh
biết chứ gì? Dù sao anh cũng thành niên rồi, không biết tự mình điều tra, người khác nói gì anh cũng tin?”
Ánh mắt Ôn Thời đông cứng mấy giây, bỗng anh ta cười gần.
Tiếng cười của anh ta rất khó nghe, giống như thanh quản bị thương tổn nên âm điệu chói tai: “Lê Tiếu, cô nói nhiều như vậy, có phải muốn xóa tội thay cho Thương Thiểu Diễn? Sớm biết cô chẳng phân biệt được thị
phi, lúc đầu ở Nam Dương tôi không nên nhẹ tay nương tình.”
Lê Tiếu cúi đầu nhìn móng tay,mất kiên nhẫn nhếch môi: “Chém gió không ngượng mồm.”
Ôn Thời chợt cảm bặt, ánh mắt trợn trừng tràn đầy tức giận và châm biếm.
“Trông coi anh ta, tôi ra ngoài một lát.”
Lê Tiếu lười lắm lời với anh ta, đứng dậy bỏ lại một câu nói rồi tự ý ra ngoài.
Lạc Vũ nói lại với Lưu Vân rồi cũng theo ra.
Vẫn chưa đến một giờ rưỡi, người dùng thứ đã đến nhà chính.
Gần phòng nghỉ khá yên tĩnh.
Lê Tiếu qua lại trên hành lang, nhìn số phòng treo trên của mỗi gian, hỏi Lạc Vũ: “Tô Hoa Các ở đâu?”
Thương Úc có nói, phòng nghỉ dòng thứ mười một là Tô Hoa Các.
Lạc Vũ chỉ vào phía bên phải phía
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sieu-cap-cung-chieu/3467560/chuong-461.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.