🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Thẩm Thanh Dã thì đứng dậy, đút tay vào túi: “Em còn không xuống, tôi phải đi mà không chào đấy.”

Trực thăng đã đợi hai mươi phút, ba bắt anh ta phải về Lục Cục trong hôm nay, anh ta không thể trì hoãn thêm nữa.

Lê Tiếu đứng giữa phòng khách nhìn Thẩm Thanh Dã: “Giờ anh đi luôn sao?”

“Phải, nếu trễ thêm, họ sẽ không câu giờ được nữa.”

Anh ta quyết phải giúp nhóc Bảy điều tra chuyện nữ thần cổ phiếu, ba anh ta có ngăn cản cũng vô dụng.

Mấy phút sau, đoàn người tiễn Thẩm Thanh Dã lên trực thăng.

Anh ta ngồi trong buồng lái nhìn bóng người dần dần nhỏ lại bên dưới, chán nản thở dài.

Chỉ mong lần gặp tới đừng để anh ta chờ quá lâu.

Vừa tiễn Thẩm Thanh Da đi, ngoài cổng biệt thự lại có hai chiếc xe lái vào.

Đám Lê Tiếu vừa hay đi đến gần hồ phun nước, nghe tiếng nhìn sang, thấy anh em họ Lục và Hoắc Mang đang xuống xe tiến lại.

Lúc này Đường Dực Đình rập khuôn bước đi sau lưng Lê Tiếu, vừa thấy người đàn ông đẹp trai tóc dài quen mắt kia liền ngẩn người, há miệng chạy tới: “Anh họ!”

Lục Hi Hằng đi trước nhất, gió lay mái tóc buộc đuôi ngựa sau gáy.

Anh ta nhìn Đường Dực Đình chạy đến, bất đắc dĩ đón lấy người rồi hỏi: “Sao lại bị bắt cóc? Em không sao chứ?”

Lục Hi Hằng thân thiết với nhà họ Đường, quan hệ rất tốt với Đường Dực Đình xấp xỉ tuổi tác.

Cô thiên kim nhỏ được gia đình chiều chuộng bỗng bị bắt cóc đến Parma, lúc nhận tin anh ta cũng sợ hết hồn.

Lúc này, Đường Dực Đình nhào vào lòng Lục Hi Hằng, túm áo sơ mi anh ta ấm ức rơi nước mắt.

Cô nàng khóc không thành tiếng, dường như đang cố nén tâm trạng: “Không... không sao hết, là Tiểu Tiểu đã cứu em.”

Lục Hi Hằng biết Lê Tiếu, là vị hôn thê Thương Lục đã từ hôn.

Trên đường đến đây lại bất ngờ biết được, giờ Lê Tiếu hình như đang ở bên anh Cả.

Đúng là chuyện lạ thế gian.

Lục Hi Hằng vỗ vai Đường Dực Đình dỗ dành mấy câu, sau đó đến trước mặt Thương Úc, gật đầu: “Anh Cả.”

Hoắc Mang và Lục Hi Thụy cũng từ phía sau đi đến, Thương Úc gật đầu với mấy người họ rồi kéo Lê Tiếu đến cổng biệt thự: “Vào trong rồi nói.”

Vân Lệ đút tay vào túi đi cạnh hai người, ngó lơ nét mặt quan sát của đám Hoắc Mang, thong thả cùng vào phòng khách.

Mọi người ngồi xuống.

Hoắc Mang mịt mờ nhìn quanh: “Cậu Thẩm đâu?”

“Đi rồi.” Thương Úc ngồi sóng vai cùng Lê Tiếu, đùa giỡn ngón tay cô, đáp lại.

Lúc này, đôi mắt hẹp dài của Lục Hi Hằng rơi trên người Lê Tiếu.

Trước đây anh ta có biết Thương Lục có vị hôn thê hứa hôn từ bé, cũng biết cô là chị em tốt của em họ mình, nhưng vẫn chưa gặp qua.

Nói thế nào nhỉ..

Tận mắt thấy anh cả kéo tay cô nắn bóp, hình ảnh đó rất có tính công kích.

Lục Hi Hằng tập trung tinh thần, khách sáo với Lê Tiếu: “Cô Lê, cảm ơn cô đã cứu Đường Đường.”

“Không cần cảm ơn, việc phải làm.” Lê Tiếu hé mắt nhìn Lục Hi Hằng. Quả thật là một người đàn ông anh tuấn, đặc biệt là mái tóc dài buộc sau gáy, trông không nữ tính mà còn tạo cảm giác của một nghệ thuật gia,

trông khá thần bí.

Bỗng ngón tay Lê Tiếu bị người bóp nhẹ, cô liếc qua Thương Úc, nhếch môi dời tầm nhìn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.