Lê Tiếu nghe hỏi đã biết ngay thâm ý bên trong.
Cô nhếch môi, tựa gáy lên cổ anh, gật đầu: “Ừ, Đường Đường bị bắt cóc vì em, lại còn tha hương nước lạ, chắc chắn đã sợ hãi.”
Về tình về lý, cô không thể bỏ mặc Đường Dực Đình trong phòng được.
Dù cô nàng không thể hiện ra, nhưng khi trải qua chuyện bắt cóc, nếu không cố vấn tâm lý kịp thời thì sẽ tạo thành di chứng nghiêm trọng.
Lê Tiếu đang trầm ngâm suy nghĩ thì Thương Úc đã đỡ gáy cô, cúi mặt xuống, nói khẽ với ý cười ẩn giấu: “Vậy bạn gái có biết... anh cũng bị dọa sợ không.”
Một lời hai nghĩa.
Lê Tiếu ngẩng đầu lên, ngón tay gõ nhẹ bả vai anh, nhướng mày: “Thế nên?”
Biết rồi còn hỏi.
Thương Úc thở dài, luồn tay vào vạt áo sau lưng cô, vuốt ve eo cô, mắt đen thẫm lại: “Em nói đi?”
“Ấy!” Lê Tiếu không trả lời anh nhưng người cứng đờ, miệng khẽ hô lên.
Anh thích thú nheo mắt: “Sợ nhột à?”
Lê Tiếu lôi cánh tay anh ra khỏi lưng mình, nghiêm túc lắc đầu: “Không sợ.”
Thấy cô như vậy, Thương Úc nhếch môi, ý cười không giảm, nâng tay xoa đỉnh đầu cô: “Ra ngoài làm gì?”
“Em muốn xuống bếp lấy ít đồ ăn cho Đường Đường.”
Thương Úc cụp mắt, thoáng lui ra sau, hất cằm về hướng cầu thang: “Ừ, đi đi.”
Lê Tiếu liếc anh, lúc xoay người lại dừng chân.
Cô nhìn bóng anh phủ đầy ánh đèn, cõi lòng nóng bừng, nhón chân hôn một cái trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sieu-cap-cung-chieu/3467548/chuong-449.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.