Lê Tiếu cầm quả bom tùy tiện ngắm nghía, ngước mắt nhìn Ôn Thời mặt mày như tro tàn: “Trang bị được lắm, nhưng anh không nên thêm công cụ đếm giờ phá hủy đi thiết kế tinh vi như vậy.”
Giết người còn giày xéo tim gan.
Thương Úc kẹp điếu thuốc nhìn nét Lê Tiếu, quan sát quả bom trong tay cô như có điều suy nghĩ.
Cô gái của anh dường như rất am hiểu cấu tạo của bom, thậm chí còn khiến người ta cảm thấy, cô có thể chế tạo cả bom.
Thương Úc cụp mắt, môi nhoẻn ý cười, trong đôi mắt u ám xuất hiện ánh sáng dịu dàng.
Lê Tiếu đưa Vân Lệ cầm bom, đi vòng qua trước ghế lãn, hơi khom người nhìn Đường Dực Đình đang mê man trước mặt: “Có đi được không?”
Đường Dực Đình được cứu, vui buồn đan xen, oai phong lẫm liệt gật đầu: “Được, mình đi được mà.”
Nhưng vừa đứng dậy, cô nàng khuỵu gối luôn.
Lê Tiếu không kịp đỡ đối phương: “...”
Không bao lâu sau, Thương Úc dặn Lưu Vân đưa Ôn Thời về, hơn mười mấy tên áo đen trở thành phông nền đểu trố mắt nhìn nhau không biết làm sao.
Họ đều là côn đồ vì tiền mà đến, không biết ân oán bên trong.
Hình như... người thuê đùa hơi quá.
Hai chiếc trực thăng hạ cánh từ xa, Tả Hiên dẫn người đến, chạy thẳng đến chỗ những tên áo đen đó.
Khi mọi chuyện hạ màn, một chiếc Lincoln lăn bánh từ từ vào cửa sân tập.
Là Bạch Lộ Hồi và Thẩm Thanh Dã.
Lúc này, Vân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sieu-cap-cung-chieu/3467546/chuong-447.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.