Đá chọi với đá thì họ không sợ, nhưng đối phương có trực thăng trang bị vũ trang, quá dọa người.
9 súng xoay kia một khi lên nòng, đừng nói móc súng, móc túi còn chẳng kịp.
Với lại... họ cũng đâu có súng!
Mấy giây sau, Lê Tiếu đến cạnh Đường Dực Đình. Nhìn bộ dạng nước mắt lưng tròng của đối phương, Lê Tiếu xoa đầu Đường Dực Định: “Đừng sợ.”
Đường Dực Đình rối rít gật đầu, ánh mắt hiện rõ vẻ sùng bái.
Bà chủ Tiếu nhà cô đẹp trai ngời ngời thế này, cô muốn cong vèo luôn.
Lê Tiếu cúi người, nhẹ nhàng kéo bằng dán trên miệng Đường Dực Đình ra, còn lau nước mắt cho đối phương: “Có bị thương không?”
Đường Dực Đình sợ sệt nhìn Lê Tiếu, mím môi lắc đầu.
Thấy vậy, Lê Tiếu cong môi cười, quẹt ngón tay lên má đối phương: “Không biết đường nói à?”
“Hả?” Đường Dực Đình chợt tỉnh hồn, há miệng hít một hơi, sau đó bắt đầu nghẹn ngào: “Tiếu Tiếu...”
Thời gian này có suýt bị hù chết rồi. Vốn cho rằng cái mạng phải tiêu luôn ở đây, may mà có Lê Tiếu.
Đường Dực Đình muốn nói nhiều lắm, nhưng cũng biết giờ không phải lúc.
Cô nàng nén giận, rơi nước mắt, hất cằm ra sau, nghẹn ngào nói: “Mình... mình không sao, cậu đừng lo, gỡ... gỡ bom đi.”
Tiểu Tiểu nói gỡ được thì chắc chắn là được.
Tự tin này đến từ lòng tin vô điều kiện của cô với Lê Tiếu.
Lê Tiếu xoa gò má lạnh bằng của đối phương, giọng dịu dàng hiếm thấy: “Nếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sieu-cap-cung-chieu/3467544/chuong-445.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.