🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Cùng lúc đó, phía sau sân huấn luyện truyền đến tiếng động cơ đặc biệt của xe thể thao.

Chiếc xe kia cấp tốc lái vào sâu trong sân huấn luyện, cuốn tung cát vàng. Mười mấy tên áo đen nhảy ra sân, nhanh chóng xoay người lại chuẩn bị tác chiến.

Mà Ôn Thời cũng chần chừ nửa giây ngay lúc này. Trong thời điểm nghìn cân treo sợi tóc, nhiều đó cũng đủ rồi.

Lê Tiếu nhanh chóng vọt tới trước mặt Ôn Thời, đá mạnh vào háng anh ta.

Cách thức cực đoan dùng để đối phó với tình huống cực đoan.

Nếu không phải anh ta cầm remote trong tay, Lê Tiếu sẽ không mặc kệ đạo nghĩa giang hồ mà làm thế này.

Ôn Thời bị bất ngờ, đau đớn tái mặt, theo bản năng che dưới háng, ánh mắt sung huyết đỏ thẫm, đứng loạng choạng.

Mà khi anh ta đặt hai tay trước người che háng, Lê Tiếu lại tung ra một cước đá bay remote, đạp gãy hai ngón tay anh ta.

Ôn Thời nhìn remote bay theo đường parabol rơi vào cát vàng ngoài sân huấn luyện, mà anh ta cũng không nhịn được nữa, bỗng đổ người khuyu xuống đất.

Đau đớn khó nhịn, nhưng anh ta lại thầm thở phào nhẹ nhõm.

Thật ra ý niệm muốn chết chỉ hiện lên trong nháy mắt. Gian nan cỡ nào mới sống đến giờ, chết như vậy thật không đáng.

Anh ta vẫn chưa chính tay đâm chết kẻ thù, vẫn chưa tận mắt chứng kiến Thương Thiếu Diễn mất đi người hắn yêu nhất trên đời này, nên không cam lòng.

Mắt anh ta đỏ ngầu, nước mắt ứa ra, ngửa đầu nhìn Lê Tiếu, nói một cách khó khăn: “Tiểu Lê, cô thật ác độc...”

Lúc này, xe thể thao phía sau đã chậm rãi ngừng lại. Người bên trong vừa đẩy cửa xe ra, bầu trời sau lưng Lê Tiếu ngay lúc này truyền đến tiếng cánh quạt vang rền.

Đêm đen đặc, ba chiếc trực thăng từ chân trời xa lại gần, một chiếc đằng trước, hai chiếc theo sau.

Đèn pha trên trực thăng rọi gần Lê Tiếu và Ôn Thời.

Ngay sau đó, trực thăng phía trước bay thấp hơn, hạ dây thang xuống.

Trong bao tầm mắt, một bóng người màu đen nằm thang dây tuột xuống.

Vừa đứng vững trên đất, anh tháo bao tay da ném lên mặt đất.

Giống như chỉ thị, hai chiếc trực thăng phía sau lập tức bay lên trước, ụ súng xoay tròn dưới đầu trực thăng mở ra, hai hàng súng dày đặc tập kích hai bên sân tập trong sa mạc.

Cát vàng cuộn bay, Thương Úc đến từ mưa bom bão đạn.

Mưa bom bão đạn là bình phong che chở của anh. Mưa bom bão đạn cũng là công cụ trấn át của anh.

Anh đi về phía trước, trực thăng trên cao bảo vệ anh.

Khói súng nổi lên bốn phía, xung quanh không ai dám nhúc nhích.

Trong bão cát cuồn cuộn, Lê Tiếu quay đầu nhìn bóng người dân hiện rõ. Đêm màu đen, và anh màu đen.

Gió lạnh lay áo sơ mi của anh, thổi rối tóc trước trán anh.

Gương mặt anh tuấn lạnh lùng, đôi mắt sâu như đầm rét, môi mỏng mím chặt, đáy mắt ẩn giấu vẻ buồn bực khó nhận ra.

Mười mấy mét ngắn ngủi, anh đến trước mặt Lê Tiếu, không kịp mở miệng, không kịp nhìn cô lâu hơn, vòng tay mạnh mẽ ôm cô vào lòng, ghì chặt gáy mà hôn sâu.

Trực thăng quanh quẩn trên đầu họ. Tiếng súng ngừng dần, đầu trực thăng ép xuống, ụ súng xoay tròn trên không trung đều nhắm vào mấy kẻ áo đen bên cạnh Đường Dực Đình.

Lưu Vân và Lạc Vũ cũng bước ra từ khu vực an toàn.

Đây hẳn là áp chế tuyệt đối.

Mà trong chiếc xe sang một bên sân tập, Vân Lệ vừa đỗ xe ở khu vực an toàn vừa chửi đổng.

Anh ta cũng phục luôn!

Trực thăng bắn rát cuốn lên bão cát cuồn cuộn, ập vào thân xe anh ta.

Vân Lệ cảm thấy, nếu anh ta phản ứng chậm một chút, rất có thể ngay cả xe mình cũng bị cuốn bay.

Thương Thiếu Diễn chó má.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.