Anh ta nghe nội dung báo lại trong tai nghe liền nhìn vào kính chiếu hậu: “Đường chủ, xe của đám Lưu Vân bị mất liên lạc sau khi tiến vào đường hầm qua núi.”
Quay lại nửa tiếng trước, Lê Tiếu ngồi xe chạy nhanh đến biệt thự Piper.
Cả đường đi không hề trở ngại, cũng chẳng phát sinh điều gì lạ thường.
Nhưng khi xe lái vào đường hầm qua núi, điện thoại của Lê Tiếu bỗng nhận được WeChat của Đường Dạc Đình.
Hình như tín hiệu trong đường hầm rất yếu, là một bức ảnh và tọa độ xác định vị trí.
Lê Tiếu nhìn lướt qua, xoay người nói với Lưu Vân: “Dừng xe.”
Lưu Vân nhìn đường hầm tối mờ, vội tìm nơi khẩn cấp dừng xe. Sau khi dừng hẳn, anh ta và Lạc Vũ đồng thời ngoảnh đầu: “Cô Lê, có chuyện gì thế?”
Lê Tiếu ngẩng đầu lên, đưa điện thoại cho Lạc Vũ, hỏi: “Đây là đâu?”
Lạc Vũ nhận lấy điện thoại, nhìn bức hình thì giật mình kinh ngạc: “Cô Lê, đây là... cô Đường Dực Đình?”
“Vị trí?” Lê Tiếu lặp lại, đôi mắt đen tuyền tối tăm sau không thấy đáy.
Lạc Vũ chìa màn hình cho Lưu Vân xem, trong hình là một cô gái bị trói gô quỳ dưới đất, đúng là Đường Dực Đình.
Mà sau lưng cô là một sân huấn luyện trống trải rộng lớn, có không ít dụng cụ huấn luyện cũ kỹ.
Lạc Vũ bật tọa độ bản đồ: “Đây là nơi giáp ranh giữa Parma và tỉnh bang Nia, trụ sở huấn luyện quân sự đã bỏ hoang nhiều năm.”
“Đến đó mất bao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sieu-cap-cung-chieu/3467536/chuong-437.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.