🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Khí chất hai người như nhau, nhịp bước đều đặn. Lưu Vân và Lạc Vũ đi sau, Vọng Nguyệt bị thương ở lại biệt thự nghỉ ngơi.

Nghe nói tối nay người trong tộc đều đến cả.

Không lâu sau, quản gia Tiêu dẫn hai người đến phòng đón khách riêng ở sảnh sau.

Hai chiếc ghế bành ở vị trí chủ tọa, hai bên trái phải cũng xếp ghế và kỷ trà, phong cách giống như phòng khách ngày xưa.

“Cậu Cả, cô Lê, hai người nghỉ ngơi trước đã, ông chủ sẽ đến ngay.”

Thương Úc gật đầu với quản gia. Sau khi ông rời đi, Lê Tiếu ngồi trên ghế bành cầm tách trà lên nhấp một ngụm.

Tối nay, người Thương thị tới cả, đúng là một bữa tiệc khổng lồ.

Chưa đến một phút sau, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân.

Lê Tiếu nghe tiếng nhìn sang, ngoài gian chính nắng chiều nghiêng rơi, Thương Tung Hải mặc trang phục thời Đường màu nâu nhạt ngược sáng bước vào.

Mỗi lần gặp mặt Thương Tung Hải, Lê Tiếu đều tập trung tinh thần cao độ.

Theo phép tắc, cô chống tay vịn đứng dậy, nhưng Thương Tung Hải lại kìm cổ tay cô lại: “Cháu gái, cứ ngồi đi, người trong nhà cả, đừng khách sáo.”

Lê Tiếu gật đầu, ngồi ngay ngắn, im lặng làm cảnh.

Thương Tung Hải ngồi trên ghế chủ tọa, nhận lấy tách từ tay người giúp việc, nhấc nắp ngửi thử, nhìn Thương Úc hỏi: “Hai hôm trước, bên dòng tám xảy ra chuyện, là con ra tay à?”

Thương Úc nghiêng người dựa tay vịn, dang rộng hai chân, bộ dạng tùy ý không câu nệ, anh nhìn Thương Tung Hải nhướng mày: “Họ phàn nàn với ba à?”

Nghe vậy, Thương Tung Hải biết chắc chắn có liên quan đến anh.

Ông thổi hơi nóng tách trà, nhấp một ngụm: “Giờ dòng tắm còn tự lo không xong, làm gì có thời gian phàn nàn với ba. Là trưởng lão lấy được tin tức. Hai hôm nay họ điều tra ra không ít chi tiết, hoài nghi là con làm.”

“Ừm, hoài nghi đúng rồi.” Thương Úc nhàn nhạt đáp lại, không kìm được mà mím môi.

Thương Tung Hải nhìn anh: “Con không ngại bị đổ vấy sao?”

Mắt Lê Tiếu lóe sáng, trưởng lão của Thượng thị...

Cô đã xem qua khung gia phả của Thương thị, về căn bản, địa vị của trưởng lão ngang hàng với Thương Tung Hải.

Mấy đời nhà họ đều có thói quen lập trưởng lão, mục đích nhằm tạo ra chuẩn mực, giám sát từng hành động của gia chủ và cả tộc.

Những lời vừa rồi của Thương Tung Hải đủ thể hiện quyền lực và địa vị của trưởng lão ở Thương thị.

Lê Tiếu tập trung suy nghĩ, cầm tách trà vô thức nhấp mấy ngụm.

“Đổ vấy?” Thương Úc cất giọng trầm mạnh: “Vậy thì ai cho dòng tám gan lớn, dám chĩa súng vào Tiểu Tiểu của con?”

Nghe vậy, tách trà trong tay Thương Tung Hải bỗng hơi chao đảo, nắp va vào mép tách. Ông chậm rãi hỏi ngược lại: “Con nói gì?”

Lê Tiếu bỗng thấy nóng bừng, ngón tay không nhịn được co lại.

Quen nhau lâu như vậy, đây là lần đầu tiên cô nghe cách gọi này từ miệng Thương Úc.

Không phải Tiểu Tiếu, không phải Lê Tiếu, cũng không phải là bé ngoan, mà là... Tiếu Tiếu của con.

Giọng anh khi gọi tên cô, như sợi lông chim nhẹ nhàng nhất qua con tim, cảm giác vô cùng tê dại.

Tiếu Tiểu của con!

Thương Tung Hải đặt tách trà lên bàn, gương mặt trước giờ không biểu lộ cảm xúc này hiện rõ vẻ tức giận.

Ông nhìn Lê Tiếu, cẩn thận quan sát cô: “Cháu gái, cháu không bị thương chứ?”

Lê Tiếu vô tội lắc đầu, liếc Thương Úc rồi đáp: “Dạ không, bác yên tâm.”

Thương Tung Hải thở phào nhẹ nhõm hướng ra cửa gọi người: “Lão Tiêu.”

Quản gia Tiêu đáp lại đi vào: “Ông chủ có gì căn dặn.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.