🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Thẩm Thanh Dã ngờ vực nhìn cô: “Sao em biết?”

“Em đoán.” Cô nhàn nhạt đáp lại. Anh ta như có điều suy tư, nheo mắt: “Có bản lĩnh thì em thử đoán cho tôi cái nữa, bà ấy chết như thế nào?”

Lê Tiếu: “...”

Thấy cô im lặng nhìn mình, anh ta đắc chí nhướng mày, cười nói: “Không nói được đúng không? Thật ra, ba tôi không kể nhiều về nữ thần cổ phiếu đó cho tôi biết. Ông ấy chỉ nói, năm đó, bà ấy rất nổi tiếng trên quốc

tế, thậm chí là bất khả chiến bại trên sàn cổ phiếu. Chỉ cần mua cổ phiếu theo bà ấy là sẽ kiếm được bộn tiền. Nghe nói có rất nhiều người kiếm được đầy bồn đầy bát nhờ bà ấy, nên mọi người phong cho bà ấy danh

hiệu nữ thần cổ phiếu.”

“Vậy sao bà ấy lại chết oan?” Lê Tiếu nhìn xa xăm về bãi cỏ phía trước, trong mắt ẩn chứa cảm xúc kỳ lạ.

Thẩm Thanh Dã rít một hơi thuốc lá, tay kia vô thức về vòng tròn ở trước ngực: “Nghe nói là gia tộc tranh quyền, cả dòng họ đều bị giết chết, nhưng chết như thế nào thì tôi không rõ. Dù sao, nghe nói là hiện trường

rất thảm khốc, già trẻ không một ai sống sót. Mà sau vụ đó, Parma cũng không có tin tức về gia đình họ.”

Nghe anh ta nói, cô không khỏi nghĩ đến Thương Tung Hải.

Chuyện cũ từ hai mươi năm trước, dòng họ của người phụ nữ kia lại ở Parma, vậy nhất định là Thương Tung Hải biết một vài chuyện gì đó.

Thẩm Thanh Dã hút nửa điếu thuốc mới nhận ra tay trái của mình lại bắt đầu làm động tác quấn dây. Anh ta âm thầm xì một tiếng rồi vội bỏ tay xuống, nói với Lê Tiếu: “Ba tôi chỉ nói sơ sơ vậy thôi. Còn tôi đã cho

người của Lục Cục đến kho lưu trữ để kiểm tra những chi tiết khác rồi. Nhưng em cũng đừng quá lo lắng, dù sao đã lâu như vậy, phải có thời gian mới tìm ra được.”

Ở một nơi khác, tại Bệnh viện tư nhân Quốc tế Diễn Hoàng.

Sau buổi trưa, Lê Thừa đầu quấn băng gạc, mặc đồ bệnh nhân, tản bộ dưới vườn hoa dưới lầu.

Nam Hân mặc đồ thể thao bó sát người, đi dạo với anh.

Vườn hoa của bệnh viện có tầm nhìn rất đẹp, nhưng Lê Tam lại đi về phía trước với bản mặt hằm hằm.

Thỉnh thoảng có bệnh nhân đi ngang qua, thấy vẻ mặt anh liền rối rít cúi đầu nhường đường.

Người anh em này tuy đầu quấn băng gạc, nhưng sát khí trên người không hề giảm đi chút nào.

Chắc là bị kẻ thù đánh đây mà.

Nam Hân một tay cầm bình giữ nhiệt, tay kia cầm điện thoại gõ chữ cực nhanh,

Cô ấy muốn hỏi xem khi nào Lê Tiếu về.

Honey mà còn chưa về, cô cảm thấy Lê Tam sắp đại khai sát giới đến nơi rồi.

Không biết dạo này anh bị làm sao mà tâm trạng ngày càng khác thường. Uống nước chê nóng, ăn cơm chế nhạt, cảm xúc thất thường như ống pháo, có thể nổi cáu bất cứ lúc nào.

Lê Tam rảo bước với gương mặt căng thẳng, liếc nhìn màn hình điện thoại của Nam Hân.

Hai người rẽ vào vườn hoa phía sau, Nam Hân không để ý, vấp phải lan can thấp.

Cô nàng hoảng hồn la lên, lảo đảo suýt ngã vào vườn.

Vì cả hai tay đều đang cầm đồ, nên cô không thể giữ thăng bằng. Thấy cô sắp ngã, Lê Thừa kéo mạnh cổ tay cô lại, ôm cơ thể thơm ngát vào lòng.

Người cô thật thơm!

Nam Hân cầm chặt bình giữ nhiệt và điện thoại, chóp mũi va vào ngực Lê Thừa.

Người anh thật cứng!

“Ui da...”

Cô nàng kêu lên một tiếng, đau đến chảy nước mắt.

Màn hình điện thoại vẫn còn dừng ở giao diện trò chuyện. Do bị hoảng hồn, trong lúc quýnh quáng, cô nàng đã lỡ tay ấn vào nút tin nhắn thoại.

Lê Tiếu ngồi trong phòng khách ở Parma bẩm nghe đoạn đối thoại kỳ lạ dài 59 giây khiến người ta nghĩ xa xôi.

Nam Hân lẩm bẩm: “Sao người anh cứng vậy?” (1)
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.