Anh vứt súng đi, ôm cô đi đến căn phòng nhìn ra biển ở cách đó không xa, không thèm nhìn đám tay sai bị thương nằm la liệt dưới đất, chỉ lạnh lùng dặn dò: “Dọn dẹp sạch sẽ.”
Có người đáp lời. Lê Tiếu ngoái lại nhìn, không biết Tả Hiên có mặt trên đảo từ lúc nào, theo sau anh ta còn có rất nhiều người.
Hả? Ám Đường cũng tới rồi?
Sao chẳng hề có dấu hiệu nào vậy?
Trong nháy mắt, bóng dáng của Thương Úc và Lê Tiếu đã biến mất ở villa nằm gần cửa biển.
Ở một dãy villa khác cách đó không xa, Thẩm Thanh Dã cũng thở hổn hển mở cửa sổ sát đất bước ra ngoài, chỉ ngón cái ra sau ra dấu hai lần: “Trong phòng này còn mười tên nữa.”
Mẹ kiếp, mệt chết anh ta rồi.
Mấy người Lưu Vân nhìn vào phòng khách sau lưng anh ta, chỉ thấy mấy tên áo đen nằm ngổn ngang dưới đất, còn Bạch Lộ Hồi thì đang ngồi xổm bên cạnh mấy tên đó, tìm kiếm gì đó trên người chúng.
Lưu Vân xấu hổ, anh ta còn tưởng cậu Thẩm của Lục Cục sợ chết nên trốn biệt trong phòng.
Hóa ra... tình hình chiến đấu bên anh ta cũng rất kịch liệt.
Lê Tiếu bị Thương Úc kéo thẳng vào phòng khách trong villa, chưa kịp đứng vững đã bị anh đè xuống ghế sofa.
Sau khi đất trời quay cuồng, là một hồi hôn sâu như mưa giông gió bão.
Lê Tiếu: “...”
Cô đã quá chủ quan.
Kết thúc nụ hôn nồng nhiệt, cô nhìn lên trần nhà bằng đôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sieu-cap-cung-chieu/3467526/chuong-427.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.