Thấy vậy, Thẩm Thanh Dã hất tay Bạch Lộ Hồi ra, nhìn Lê Tiếu cười nói: “Nhóc con, em xem thường tôi à?”
Lê Tiếu dựa vào lưng ghế, nhìn anh ta, nhướng mày hỏi lại: “Nếu anh có thể đảm bảo không chủ động dâng đầu cho người ta dưới tác dụng của thuốc thì cứ ở lại.”
Nghe vậy, Thẩm Thanh Dã im lặng, đứng dậy rời đi ngay.
Lăn lộn bao lâu nay, ai chẳng biết tác dụng phụ của thuốc gây ảo giác.
Hành vi đê hèn bỏ thuốc thế này, anh ta thật sự muốn xem thử ai đang tìm đường chết.
Thẩm Thanh Dã cùng Bạch Lộ Hồi về villa nhìn ra cảnh biển của mình. Sau khi đóng cửa sổ, kéo rèm xuống, anh ta lấy điện thoại ra, lạnh lùng căn dặn: “Thông báo người các bạn Lục Cục, trong vòng một giờ, tôi muốn
tra được động tĩnh của tất cả mọi người trên hải đảo này.”
Bạch Lộ Hồi cúi đầu: “Vâng.”
Sân trời ngắm cảnh, Lê Tiếu bắt tréo chân, nhìn Thương Úc: “Em đoán không phải Thương Quỳnh Anh.”
Họ đến khu nghỉ dưỡng, sáng gặp Thương Quỳnh Anh, tôi đã bị bỏ thuốc, mà bà ta còn là người đầu tư ngầm nơi này.
Tư duy của người thường có lẽ sẽ cho rằng Thương Quỳnh Anh gây nên. Nhưng Lê Tiếu lại thấy, người không thể nhất chính là Thương Quỳnh Anh.
Vì bà ta không ngốc.
Thương Úc chậm rãi nâng tay lên, nhẹ nhàng tháo hai cúc áo ở cổ sơ mi.
Ánh mắt anh hời hợt, lạnh lẽo và hững hờ: “Ừ, không phải bà ta.”
Lê Tiếu nghiêng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sieu-cap-cung-chieu/3467523/chuong-424.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.