Lê Tiếu: “2”
Cô nhìn nửa miếng còn lại, tay lại chìa ra trước: “Không ăn thêm?”
Anh nhai kỹ,mày rậm khẽ nhướng, cười mà không nói gì.
Lê Tiếu hơi khó hiểu, nhìn anh rồi lại nhìn của miếng dư, cho vào miệng mình, đồng thời nói: “Phí phạm.”
Bơ Parma ngon ghê.
Vừa thơm vừa ngọt!
Thấy vậy, ý cười trong mắt Thương Úc càng sâu, ngón tay đặt sau gáy Lê Tiếu, vừa vuốt ve vừa hỏi: “Thích ăn bơ sao?”
Lê Tiếu vừa ăn vừa gật đầu, đáp: “Ừ,ngọt.”
Yết hầu anh dịch chuyển, nhìn môi cô mấp máy, nhuộm nước và hương bơ, có lẽ mùi vị còn ngọt hơn cả bơ nữa.
Toàn cảnh màn tình tứ không xem ai ra gì của hai người đều lọt vào mắt Hạ Khê.
Cô ta quen Thương Úc nhiều năm như vậy, nhưng chưa từng biết được, hóa ra gương mặt luôn lạnh nhạt của anh cũng có nhiều biểu hiện phong phú như thế.
Hạ Khê dời mắt, mượn động tác uống trà giấu đi sự mất mát của mình.
Cô ta thật sự rất thích anh, đã thích rất nhiều năm.
Con gái yêu thích sự ưu việt, không phải chuyện gì mất mặt.
Nhưng con gái vẫn luôn là người hẹp hòi, không thể nào thản nhiên đối mặt với việc anh mặn nồng tán tỉnh người khác. Cô ta cũng sẽ chua xót, sẽ khổ sở, nhưng chỉ có thể chật vật uống trà, giả vờ như không có
chuyện gì.
Chưa đến ba phút, cửa phòng bao Tư Yến lại bị đẩy ra.
Hai người đàn ông xuất hiện, lần lượt là Hoắc Mang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sieu-cap-cung-chieu/3467501/chuong-402.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.