Lê Tiếu cũng không nghĩ nhiều, lại ngồi trong phòng khách một lát thì điện thoại đổ chuông.
Cô cúi đầu nhìn, là anh ba Lê Thừa.
Cô bắt máy, giọng Lê Tam lập tức truyền đến: “Em đang ở đâu?”
Tốc độ nói chuyện của anh đã bình thường hơn rất nhiều, tuy giọng vẫn còn nhỏ, nhưng đã không còn yếu ớt như trước.
Lê Tiếu day chân mày, khẽ nói: “Parma.”
“Đứa nào...” Còn chưa dứt lời, Lê Tam đã im bặt. Anh thở ra, cười khẩy: “Cũng gan nhỉ, đi khi nào?”
“Mới tới nơi hôm qua.” Lê Tiếu hỏi gì đáp nấy.
Lê Tam liếm răng hàm, nhìn về hướng phòng vệ sinh, vẻ mặt không vui: “Khi nào em về?”
Lê Tiếu hơi suy tư, rồi trả lời một câu không rõ ràng: “Chưa biết nữa.”
Lê Tam nheo mắt, hít sâu. Sau khi bình tĩnh, anh dặn dò: “Nhớ chú ý an toàn, khi nào về Nam Dương thì đến bệnh viện gặp anh.”
Dứt lời, anh liền kết thúc cuộc gọi.
Lê Tiếu nhíu mày, không hiểu lắm.
Đây là... Nam Hân không chăm sóc tốt cho anh ấy sao?
Lúc anh Ba của cô được đưa vào bệnh viện, Nam Hân xung phong nhận việc, tỏ ý muốn chăm sóc cho anh.
Bây giờ mới có mấy ngày mà đã không xong chuyện rồi?
Lê Tiếu cầm điện thoại nghiền ngẫm, đang nghĩ xem có nên gọi cho Nam Hân hay không thì một loạt tiếng bước chân vang lên sau lưng.
Cô ngoái lại nhìn thấy có ba người đi từ cầu thang xuống, cô hơi ngạc nhiên đứng dậy.
Ở góc cầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sieu-cap-cung-chieu/3467495/chuong-396.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.