🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Trước mặt lão gia chủ, họ không dám làm càn hay lộ nét mặt dư thừa, sợ có sơ suất gì sẽ bị nhìn ra đầu mối.

Mà sở dĩ bọn họ kinh ngạc như vậy vì họp mặt họ hàng Thương thị năm nào cũng tổ chức, nhưng hầu hết sẽ sắp xếp cuối năm hoặc đầu năm.

Sao năm nay lại tổ chức sớm? Lúc này, Thương Úc nhả khói thuốc, đáy mắt vừa dậy sóng đã nhanh chóng yên bình trở lại.

Anh cụp mắt, nét mặt khó đoán, mãi mới bóp điếu thuốc, nhìn Thương Tung Hải, trầm giọng thở dài: “Thật khó cho ba khi chuẩn bị nhiều như vậy, sắp xếp gặp mặt dòng họ trước thời hạn chẳng phải vì mong cô ấy tham dự sao?”

Thương Tung Hải ngó lơ lời anh nói, nhìn ao cá bằng ánh mắt sâu xa, lẩm bẩm: “Nước ao đục rồi, nên bảo người thay thôi.”

Gần trưa, Lê Tiếu theo quản gia đến Nguyệt Trai Đường.

Khung cảnh mang phong cách cổ khiến người ta có ảo giác bước chân vào cung đình hoàng gia.

Ngay cạnh Nguyệt Trai Đường là vườn sinh thái, bao phủ màu xanh biếc, khung cảnh yên ả ưu nhã.

Lê Tiếu ngồi cạnh Thương Úc, chỉ có ba người họ ngồi trước bàn vuông gỗ đàn.

Nhắc đến cũng lạ, từ sáng vào cửa đến giờ, trừ Thương Tung Hải, quản gia và các vệ sĩ ẩn nấp xung quanh, nhà chính rộng lớn như vậy, Lê Tiếu lại chẳng thấy người tộc họ Thương nào.

Không lâu sau, người giúp việc bưng đặc sản địa phương đến.

Thương Tung Hải nhận lấy khăn ẩm lau tay, nhìn Lê Tiếu: “Cháu gái, đây là món hummus ăn kèm với bánh mì, cháu phải nếm thử đấy.

Người Parma

chúng ta từ nhỏ đã ăn đặc sản này rồi.” Người Parma chúng ta...

Nếu là bình thường, chắc chắn Lê Tiếu chỉ xem câu nói này là lời khách sáo.

Nhưng một ông cụ khôn khéo trải đời như Thương Tung Hải, từng lời từng câu e rằng đều có thâm ý.

Lê Tiếu nhìn món hummus ăn kèm với bánh mì, lễ phép gật đầu: “Bác trai đã nói thế, cháu phải nếm thử mới được.” Dường như Thương Tung Hải rất hài lòng, ánh mắt nhìn cô vô cùng hiền hòa.

Sau khi ăn xong, người giúp việc mang trà xanh đến.

Lê Tiếu ngồi thẳng người đối diện Thương Tung Hải, nét mặt bình tĩnh, từ đầu đến cuối đều giữ đúng lễ nghi của phận con cháu.

Thương Tung Hải thưởng trà, sau đó nói với Thương Úc: “Lần đầu con bé đến, mấy ngày này con phải gác mọi chuyện xuống dẫn con bé đi quanh Parma.

Hòn đảo gần đây mới xây phòng nghỉ được lắm, hai đứa có thể đến đó thả lỏng một phen.” Thương Úc nghiêng người dựa mép bàn, đáp lại một tiếng nhưng không nói gì thêm.

Chưa đến năm phút, Thương Tung Hải đã chống ghế đứng dậy: “Không còn thời gian nữa, chiều nay ba phải đến Dược Đường, hai đứa về trước đi.” Lê Tiếu và Thương Úc tạm biệt Thương Tung Hải.

Đến khi ra ngoài cửa, tầm mắt như gai đâm sau lưng Lê Tiếu mới biết mất.

Cô mím môi, thở phào nhẹ nhõm.

Thương Úc nghe tiếng thở phào của cô, liếc nhìn đồng thời kéo ngón tay cô: “Mệt rồi sao?” Lòng bàn tay mềm mại của cô hơi ẩm, dáng vẻ uể oải đi nhiều.

Lê Tiếu cúi đầu nhìn ngón tay hai người quấn lấy nhau, nhếch môi nói: “Anh có thấy khi bác trai nói chuyện với em đều mang hàm ý không?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.