Trong tình hình như vậy, một cô gái xinh đẹp có thể làm được gì? Nếu thật sự xảy ra tranh chấp, nói không chừng sẽ sợ hãi bật khóc.
Nhìn nét mặt lo lắng của Hoắc Mang, Thương Úc đứng chắp tay, sâu trong đáy mắt là vẻ nghiền ngẫm: “Hoắc Mang, đừng xem thường người của tôi.” Hoắc Mang liếc mắt, sau mấy bận đắn đo, cuối cùng nuốt lại lời đã đến bên môi.
Anh ta tiếp tục ra ngoài cửa, nhìn Thương Úc, gật đầu nói: “Tự cậu hiểu rõ là được, tôi không hỏi thêm.
Tối hẹn gặp đi, ai nấy cũng đang chờ cậu.” “Được.” Có được cái gật đầu đồng ý của Thương Úc, Hoắc Mang không chần chừ thêm, sải bước rời khỏi biệt viện.
Nửa giờ sau, hai người ăn sáng xong, đoàn xe của Vệ Ngang cũng đến.
Từ biệt viện đến nhà chính mất khoảng bốn mươi phút chạy xe.
Mười giờ kém mười, nhà chính Thương thị đã gần ngay trước mặt.
So với kiến trúc châu u xa hoa của biệt viện thì nhà chính ở bờ biển phía Tây Nam lộ ra phong cách cổ xưa tĩnh lặng.
Có lẽ đã qua nhiều năm tháng, kiến trúc villa u Mỹ mang cảm giác xa xưa, tường trắng ngói vàng lộ rõ dâu bể của năm tháng.
Đoàn xe lái vào nhà chính, chạy thêm bảy tám phút mới dừng trước cửa villa ba tầng.
Lúc này Lê Tiếu cũng dần phát hiện, diện tích nhà chính rộng hơn cả biệt viện, mà phong cảnh còn kỳ lạ lôi cuốn.
Hồ nhân tạo, vườn sinh thái, khu nghỉ dưỡng, nhà thờ, thậm chí trên lối đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sieu-cap-cung-chieu/3467486/chuong-387.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.