Mai phải đến Parma, cô về nhà mang ít đồ theo, tiện thể lấy luôn cả thẻ kim cương quý hiếm Thương Tung Hải cho cô.
Dù chưa từng đến đất nước thần bí đó, nhưng Lê Tiếu cũng có nghe đồn.
Nghe nói một nửa nhân khẩu thường trú của Parma là người bản địa, ai cũng giàu có vô cùng.
Vì tài nguyên khoáng sản của địa phương cực kỳ phong phú, để bảo vệ lợi ích của dân bản địa, Parma hiếm khi cho phép người ngoại xứ ra vào.
Trong một quãng thời gian rất dài, đất nước này nổi danh vì sự thần bí.
Trong phòng ngủ, Lê Tiếu nhìn thẻ kim cương quý hiếm.
Một cái thẻ thế này có thể giúp cô tự do ra vào Parma.
Có thể tưởng tượng được, Thương thì có thể có thể kim cương này thì địa vị gia tộc e rằng phải trên muôn người.
Lê Tiếu cầm theo thẻ kim cương và các loại giấy chứng nhận, xếp mấy bộ đồ, chưa đến nửa tiếng đã kéo một chiếc vali da màu xanh đậm xuống lầu.
Quản gia đang bận việc thấy vali trong tay cô thì thoáng sửng sốt: “Cô chủ, cô phải ra ngoài sao?” “Ừm, tạm ra ngoài mấy hôm.” Lê Tiếu đáp lại.
Thấy cô không muốn nói nhiều, quản gia lại không kìm được hỏi thêm: “Cô muốn đi đâu? Cẩn tôi sắp xếp máy bay hay tàu tốc hành cho cô không?” “Không cần đâu.” Lê Tiếu kéo vali đi ra ngoài hai bước, quay đầu dặn quản gia: “Nếu ba mẹ có hỏi đến thì chú bảo với họ, tôi tạm thời ra khỏi nhà, khoảng mười ngày
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sieu-cap-cung-chieu/3467478/chuong-379.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.