🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Cô dẫn theo Lưu Vân và Lạc Vũ rời khỏi phòng bệnh, lúc đóng cửa có liếc qua phòng vệ sinh.

Không biết Nam Hân đang làm gì, cứ ở lì trong đó không chịu ra.

Trong phòng bệnh rất yên ắng.

Lê Tam nằm trên giường chậm rãi dịch eo tìm tự thể thoải mái rồi mới thở dài hỏi: “Sao cứ phải là Lê Tiếu?” Vừa nói, Lê Tam vừa liếc Thương Úc, nghiêm túc hỏi: “Cả Nam Dương này, anh muốn tìm loại phụ nữ nào chẳng có, sao cứ phải là em gái tôi?” Thương Úc ưu nhã dựa ra lưng ghế, khuỷu tay gác lên tay vịn, hai tay đặt trước bụng, giọng nghiền ngẫm: “Vì ở Nam Dương chỉ có một Lê Tiếu, nên phải là em ấy.” Lê Tam nghẹn họng không nói được gì.

Anh còn muốn nói rất nhiều, nhưng đối mặt với đôi mắt sâu thẳm của Thương Úc lại không thể thốt nên lời.

Nét mặt Lê Tam thay đổi liên tục, mãi mới hỏi thêm: “Anh nghiêm túc? Thương Thiếu Diễn, thân phận anh đặc biệt, nếu hẹn hò với em gái tôi, liệu anh có chắc chắn bảo vệ nó được không? Ngoại trừ mang đến nguy hiểm, anh còn có thể cho con bé thứ gì?” Câu hỏi có lo âu, xen lẫn cả thành kiến.

Từ bản năng, Lê Tam có nhiều kiêng kỵ đối với Thương Thiếu Diễn, nhưng anh cũng không thể trơ mắt nhìn em gái mình lún sâu vào đầm rồng hang hổ.

Không nhắc đến những phương diện khác, mỗi cái tên Thương Thiểu Diễn này đã rước bao nhiêu kẻ thù đến.

Lê Tiếu ở bên Thương Thiếu Diễn, trong tương lai, điều cần phải đối mặt không phải cúi gạo dầu muối, mà có thể là rừng súng mưa đạn.

Ánh mắt hai người giao nhau, sự không tin tưởng hiện rõ trong mắt Lê Thừa.

Còn đôi mắt Thương Úc sâu như biển cả, khiến người ta không thể nào hiểu rõ suy nghĩ thật của anh.

Trong phút chốc, Lê Thừa nghe được câu nói hời hợt của Thương Úc: “Mọi thứ, bao gồm cả mạng sống của tôi.” (1) Lê Tam hoảng hốt, ánh mắt sợ hãi.

Bất cứ ai nói lời này cũng không khiến Lê Tam phải sửng sốt đến vậy.

Anh quyết đoán sắc bén, giẫm qua vô số mạng người đi đến hiện tại, nắm giữ quyền lợi và địa vị, hưởng thụ tôn vinh vô hạn.

Bình thường kiểu người như vậy sẽ tàn nhẫn nhất và cũng tiếc rẻ mạng sống nhất.

Nhưng anh lại đơn giản nói ra những lời trao cả mạng sống cho Lê Tiếu..

Lê Tam biết mình và Thương Úc đều là kẻ hùng bá một phương, ngông cuồng sắt đá, nhưng sẽ không nói năng tùy tiện, chính xác là lời hứa nghìn vàng.

Lê Tam mang tâm sự nặng nề thầm nghĩ, nếu là chính anh, liệu có thể đặt cược mạng sống vì Lê Tiếu hay không? Có lẽ là có, cũng có thể là không, vì anh đắn đo quá nhiều.

Yên ắng một lúc lâu, Lê Tam cụp mắt, ngón tay siết chặt dần thả lỏng: “Liệu có phải dù thế nào đi nữa, hai người cũng sẽ ở cạnh nhau?” Một lời hại nghĩa.

Thương Úc buông chân, hai tay chống đầu gối, nghiêng người về phía trước, vuốt ngón tay: “Vậy cứ...

mỏi mắt trông chờ.” Tự tin cỡ nào mới có thể nói ra những lời này? Lê Thừa câm nín.

Lần đầu tiên nhã nhặn trò chuyện với Thương Úc, Lê Tam chợt giật mình nhận ra, chẳng trách vị Bá chủ Nam Dương này được bao người ủng hộ, dù là khí chất hay lòng chân thành, anh đều khiến người ta cam lòng thần phục.

Không lâu sau, khi suy nghĩ của Lê Tam còn đang dao động, Thương Úc đã liếc mắt, trầm giọng nói: “Lời cần hỏi đã hỏi xong, chi bằng tiếp theo bàn chuyện làm ăn với tôi?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.