Đặc biệt là cái màn anh mặc sơ mi, khóa cô giữa tường thang máy và người anh, ngang ngược điên cuồng, quyến rũ hơn bất cứ lúc nào.
Hai tay Lê Tiếu gác lên vô lăng, cô tựa cằm lên cổ tay, như hiểu ra, như thẹn thùng, nói chung là càng nghĩ thì mặt càng thêm đỏ.
Qua khoảng năm phút, cô mới chậm rãi xuống xe, đóng cửa lại.
Vừa xoay người, cô nhìn thấy Viện sĩ Giang và Liên Trinh đúng cách đó mấy mét đánh giá cô như có điều suy nghĩ.
Lê Tiếu: “...” Một cơn gió lướt qua, thổi tung tóc mai cô.
Lê Tiếu đưa tay chỉnh lại, bình thản đi đến.
Viện sĩ Giang cầm ly giữ nhiệt xoa tay, nhìn Liên Trinh rồi mím môi hướng về phía Lê Tiếu, ý tứ rất rõ, bảo anh ta hỏi thử đã xảy ra chuyện gì.
Liên Trinh đút hai tay vào túi áo blouse, bất đắc dĩ lắc đầu, ôn tồn hỏi: “Tiểu Lê, em không sao chứ?” Lê Tiếu khó hiểu, nhìn quanh rồi lắc đầu: “Em không sao cả, có chuyện gì thế?” Viện sĩ Giang tiến lên một bước, đôi mắt sáng ngời lộ vẻ buồn rầu: “Tiểu Tiếu, có phải trò không khỏe không? Mặt đỏ thế này, chẳng lẽ sốt à?” Lê Tiếu tập trung lại, dùng mu bàn tay chà gò má: “Dạ không, chắc vừa rồi trong xe hơi nóng.” Viện sĩ Giang không hề tin những lời này, nghi ngờ nhìn cô.
Vừa rồi con nhóc này gục trên vô lăng rất lâu, dù không thấy rõ vẻ mặt cô lúc đó, nhưng thông qua cử chỉ, dường như không mấy vui vẻ.
Viện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sieu-cap-cung-chieu/3467472/chuong-373.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.