Nghe vậy, Lê Tiếu hơi nheo mắt, siết chặt bàn tay.
Trong phòng nghỉ, sau một hồi im lặng, cô cúi đầu nhìn tay mình, ôn tồn nói: “Phiền viện trưởng nói lại những lời này với người ngoài cửa.”
Người ngoài cửa? Thường Vinh vô thức nhìn ra ngoài cửa, ngoài Lưu Vân và Lạc Vũ, còn có một cô gái rất đẹp.
Ông ngẫm nghĩ rồi cúi đầu đáp: “Được.” Thường Vinh mau chóng ra khỏi phòng bệnh, nói lại những lời vừa nãy.
Lưu Vân và Lạc Vũ gật đầu và cùng nhìn về phía Nam Hân.
Mà khi nghe thấy những lời này, sắc mặt Nam Hân sớm đã trắng bệch, không khỏi choáng váng, đụng mạnh lưng vào tường.
Vết thương có dấu hiệu nhiễm trùng, não còn sót lại mảnh đạn, thảo nào anh ấy cứ hôn mê, là cô đã không chăm sóc tốt cho anh ấy.
Thường Vinh không hiểu lắm.
Sau khi chào hai người Lưu Vân, ông vội vàng đi thu xếp chuyện hậu phẫu cho bệnh nhân.
Đây là bệnh nhân được đích thân Diễn gia đưa tới bệnh viện, tuyệt đối không được sơ suất.
Trong phòng nghỉ, thần kinh căng thẳng của Lê Tiếu cuối cùng cũng thư giãn.
Cô vùi trong lòng Thương Úc, mặt mày ủ rũ, dáng vẻ hơi mất tinh thần.
“Em không định về ngủ à?” Thương Úc nhìn cô, tay phớt nhẹ đuôi mắt phiếm hồng của cô.
Lê Tiếu nhẹ nhàng lắc đầu, giọng rất nhỏ, nhưng lại nghe ra sự kiên trì: “Em muốn đợi anh ấy tỉnh lại.” Thương Úc nhíu mày, ánh mắt âm u, vỗ vai cô hai cái: “Anh ấy có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sieu-cap-cung-chieu/3467459/chuong-360.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.