🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Tay của anh ta bị trói quặt ra sau quá lâu, đã tê rần, Nhìn dáng vẻ run tay hút thuốc như bị Parkinson của anh ta, Thu Hoàn không khỏi than thở: “Khúc mắc giữa cậu và Lê Tam nên kết thúc được rồi.” Nghe thế, Âu Bạch dừng hút thuốc, chỉ vào vết thương trên mặt mình, cười khẩy: “Cậu lặp lại lần nữa?” “Có lặp lại mấy lần cũng vậy thôi.

Cậu không nhìn thấy vẻ mặt vừa rồi của Lê Tiếu sao? Nếu không có những người kia ở đây, cậu tưởng bây giờ cậu còn có thể đứng đây được à?” Thu Hoàn nói rất nghiêm túc, không hề có ý đùa giỡn.

Quen biết Lê Tiếu đã lâu, nhưng hôm nay lần đầu tiên anh ta mới thấy vẻ sát phạt lạnh lùng của cô.

Ánh mắt đó của cô lạnh đến mức đáng sợ, nhìn Âu Bạch như nhìn một người sắp chết vậy.

“Cậu suy nghĩ kỹ đi, thù oán giữa cậu và Lê Tam thật sự đến tình trạng đến chết vẫn không thôi hả?” Thu Hoàn dựa vào tay vịn cầu thang, lấy mũi chân đá Âu Bạch: “Đổi vị trí để suy nghĩ, nếu Lê Tiếu làm em gái cậu hôn mê, cậu sẽ làm thế nào? Có thể kiềm chế hơn cô ấy không?” Câu nhắc nhở này khiến vẻ mặt của Âu Bạch cứng lại.

Anh ta kéo cổ áo sơ mi của mình xuống, nhìn về nơi xa, giọng nặng trĩu: “Cậu cũng nghĩ là tôi sai?” “Cậu không sai khi làm phiền Lê Tam, nhưng làm anh ta bị thương nặng thì cậu đã sai rồi.

Người anh em, cậu biết không, nếu hôm nay Thiểu Diễn không tới, rất có thể cậu đã mất mạng ở biên giới rồi.” Vừa nói, Thu Hoàn vừa vỗ mạnh vào vai Âu Bạch.

Âu Bạch quay sang lườm Thu Hoàn, cảm thấy Thu Hoàn đang dọa mình, “Cậu đang hù tôi phải không?” “Nếu không tin, cậu có thể thử lại lần nữa.” Thu Hoàn hất cằm về phía khoang máy bay, cười nói: “Lê Tam đang nằm ở bên trong, trong tủ rượu có súng, cậu lấy súng bắn anh ta, thử xem lát nữa Lê Tiếu có để cậu sống không?” Âu Bạch không màng đến hình tượng, nhổ nước bọt xuống đất, sờ lên mặt mình, nhếch môi giễu cợt: “Cậu có tâng bốc cô ta quá không vậy? Không có Thiếu Diễn, cô ta là cái thá gì chứ?”

Không có Thiểu Diễn, bọn họ cũng không biết Lê Tiếu là ai.

Có lẽ cậu ấm nhà họ u này chưa từng bị xã hội trù dập, nên tính tình nông nổi, nói chuyện ngày càng khó nghe.

Thu Hoàn cúi đầu phẩy tàn thuốc, nhướng mày, ánh mắt u ám: “ u Bạch, đừng quá coi thường người khác.

Vừa rồi, lúc xuống xe, cậu thật sự không nhìn thấy ký hiệu của hai chiếc trực thăng kia hả? Cậu cho rằng người có thể điều động được đội chấp hành chuyên biệt của Tổng hành dinh quân đội Myanmar mà lại cẩn tối tâng bốc sao? Những người đó không phải do Thiếu Diễn gọi đâu.”

Dứt lời, Thu Hoàn nhìn chằm chằm Âu Bạch một lát, vứt và di mạnh tàn thuốc dưới gót giày, nói “Cậu tự suy nghĩ kỹ đi” rồi quay người đi vào trong khoang máy bay.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.