Tay của anh ta bị trói quặt ra sau quá lâu, đã tê rần, Nhìn dáng vẻ run tay hút thuốc như bị Parkinson của anh ta, Thu Hoàn không khỏi than thở: “Khúc mắc giữa cậu và Lê Tam nên kết thúc được rồi.” Nghe thế, Âu Bạch dừng hút thuốc, chỉ vào vết thương trên mặt mình, cười khẩy: “Cậu lặp lại lần nữa?” “Có lặp lại mấy lần cũng vậy thôi.
Cậu không nhìn thấy vẻ mặt vừa rồi của Lê Tiếu sao? Nếu không có những người kia ở đây, cậu tưởng bây giờ cậu còn có thể đứng đây được à?” Thu Hoàn nói rất nghiêm túc, không hề có ý đùa giỡn.
Quen biết Lê Tiếu đã lâu, nhưng hôm nay lần đầu tiên anh ta mới thấy vẻ sát phạt lạnh lùng của cô.
Ánh mắt đó của cô lạnh đến mức đáng sợ, nhìn Âu Bạch như nhìn một người sắp chết vậy.
“Cậu suy nghĩ kỹ đi, thù oán giữa cậu và Lê Tam thật sự đến tình trạng đến chết vẫn không thôi hả?” Thu Hoàn dựa vào tay vịn cầu thang, lấy mũi chân đá Âu Bạch: “Đổi vị trí để suy nghĩ, nếu Lê Tiếu làm em gái cậu hôn mê, cậu sẽ làm thế nào? Có thể kiềm chế hơn cô ấy không?” Câu nhắc nhở này khiến vẻ mặt của Âu Bạch cứng lại.
Anh ta kéo cổ áo sơ mi của mình xuống, nhìn về nơi xa, giọng nặng trĩu: “Cậu cũng nghĩ là tôi sai?” “Cậu không sai khi làm phiền Lê Tam, nhưng làm anh ta bị thương nặng thì cậu đã sai rồi.
Người anh em, cậu biết không, nếu hôm nay Thiểu Diễn không tới,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sieu-cap-cung-chieu/3467456/chuong-357.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.