Cửa xe mở ra, một vệ sĩ áo đen cường tráng bước xuống.
Đối phương đẩy cửa vào, nhìn quanh tiệm, vừa thấy Vân Lệ thì rảo bước đến, đứng đó gật đầu: “Vân gia.” “Ừm.” Vẫn Lệ ngồi nghiêng trước bàn, liếc đối phương, lạnh nhạt đáp lại.
Vệ sĩ đứng trước bàn, Lê Tiếu cũng nhìn thấy ký hiệu lờ mờ trên ống tay áo gã, biết đó là người của toán lính đánh thuê, nên chỉ nhìn chăm chú mà không nói gì.
Lúc này Vân Lệ lên tiếng: “Chờ tôi xử lý chuyện ở trụ sở chính xong sẽ quay lại tìm em.
Lần sau ông đây phải ăn cho em phá sản.” Lê Tiếu mỉm cười, gật đầu: “Ừm, vậy em đợi.” ăn cho cô phá sản? Đáng để mong đợi đây mà.
Không lâu sau, ba người ra khỏi tiệm.
Lê Tiếu đi với Vân Lệ đến cạnh xe Bentley, ngẩng đầu nhìn anh ta, vuốt điện thoại: “Cho em địa chỉ trụ sở chính lính đánh thuê được không?” “Để làm gì?” Vân Lê cụp mắt.
Sâu trong đó là tình nồng không dám để lộ.
Lê Tiếu liếc mắt, không đáp mà hỏi ngược: “Không cho sao?” Vân Lệ không nói hai lời, lấy điện thoại soạn thông tin địa chỉ trụ sở rồi gửi cho cô.
Lê Tiếu mở tin nhắn, khóe môi hiện ý cười.
Trên đầu bỗng dưng phủ bóng râm, ngay lúc cô ngẩng đầu lên thì đã bị Vân Lệ ôm vào lòng.
Mùi nước hoa đàn ông xộc vào mũi, Lê Tiếu nhíu mày muốn lui ra sau, nhưng đối phương đã sớm buông tay.
Hành động này cũng không thể gọi là ôm,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sieu-cap-cung-chieu/3467438/chuong-339.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.