🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Thi công kích của anh ta rất mạnh, nhất định phải cẩn thận ứng phó.

Nhưng đúng là rất vui.

Đã lâu rồi cô không đánh với đối thủ ngang sức ngang tài với mình.

Ví dụ như cơ Đồ An lương, Lê Tiếu có muốn ra tay cũng ngại phiền, nói chi đến xem là đối thủ.

Vân Lệ lặng lẽ đi đến cạnh cô, ngồi xuống, dựa lưng vào tường, trong mắt không biết đang nghĩ điều gì.

Một lúc sau, hơi thở cả hai trở lại bình thường, Vân Lệ mới khàn giọng hỏi: “Đau không?” Lê Tiếu ngửa đầu dựa tường, tầm mắt hướng lên trần nhà, giọng kiêu ngạo: “Lực tay của anh mà còn hỏi em có đau không à.” Vân Lệ nhìn sang, nghiến răng nói: “Em mạnh miệng nữa đi, tại sao phải đền tội bằng cách này? Ông đây không chấp nhận.” Quen nhau tám năm, anh ta hiểu rõ Lê Tiếu hơn bất kỳ ai.

Chiều đánh lén tự cô nghĩa, sao cô có thể không tránh được? Cô chỉ muốn dùng một quyển này để xóa đi việc mất liên lạc ba năm nay mà thôi.

Cũng vì thế mà Vân Lệ cảm thấy rất khó chịu.

Lực tay của mình mạnh cỡ nào, tự anh ta nắm rất rõ.

“Vậy anh muốn sao?” Lê Tiếu lạnh mặt, nghiêng đầu đối mặt với ánh mắt tối tăm của Vân Lệ.

Yết hầu Vân Lệ chuyển động, tay đặt bên hông nắm chặt, bao nhiêu lời lại khó lòng thốt ra.

Anh ta dời mắt nhìn vách tường đối diện, nhanh chóng khôi phục vẻ gian manh, thậm chí còn có ý thiếu đứng đắn mà hỏi: “Muốn sao cũng được à?” Lê Tiếu co chân trái, khuỷu tay khoác lên đầu gối, nghiêng đầu nhìn bộ dạng cà lơ phất phơ của Vân Lệ, hỏi ngược: “Anh nằm mơ à?”

Vân Lệ: “...” Thấy anh ta im lặng, Lê Tiếu tập trung suy nghĩ mấy giây, sau đó cúi đầu nhìn đầu ngón tay mình: “Em trai anh không sao chứ?” Vân Lệ vuốt lại đầu tóc xốc xếch, chán nản đáp lại: “Ừ, chưa chết.” Anh ruột đấy.

Lê Tiếu muốn nói thêm, Vân Lệ đã thở dài tranh trước: “Năm đó sao lại không nói tiếng nào đã đi? Người trong phân bộ biên giới tìm em bao lâu em có biết không?” Nói đi là đi, đúng là nhẫn tâm mà.

Vân Lệ khó buông được tâm sự, nghiêng người dựa bả vai lên tường, dùng ánh mắt thiêu đốt nhìn Lê Tiếu: “Năm đó sau khi biên giới bạo loạn, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tôi có hỏi mấy người bạn kia của em, nhưng họ không chịu nói gì cả.

Chúng ta biết nhau tám năm, em lại không chịu tin tôi? Có chuyện gì nói ra để tôi giúp em cùng nhau giải quyết không được à?” Vân Lệ muốn đánh cô, nhưng thật không nỡ.

Đối mặt với sự tra hỏi của Vân Lệ, cô im lặng một lúc lâu mới nhìn anh ta: “Anh có thể khiến người chết sống lại không? Nếu được, em nói ngay để anh giúp đỡ giải quyết.” Vân Lệ ngạc nhiên, gật đầu thở dài: “Được rồi, tôi hiểu.

Vậy tôi sẽ không hỏi thêm, nhưng chỉ một yêu cầu này, về sau em còn dám biến mất, tôi sẽ cho nổ tung lầu thí nghiệm của em.” Lê Tiếu thản nhiên “Ừ” một tiếng, sau đó cười khẽ như trút được gánh nặng: “Vậy chi bằng nói nghe xem, sao anh lại tìm được phòng thí nghiệm?” Vân Lệ không biết Nam Dương, Vân Lăng cũng chẳng biết chuyện phòng thí nghiệm, nhưng Vân Lệ lại lấy thân phận nhà đầu tư tìm tới tận cửa, thật kỳ lạ mà.

Lê Tiếu nghe tiếng cười trêu đùa bên tai, đỉnh đầu vốn rối tung lại bị anh ta xoa tiếp hai cái: “Mấy năm nay hệ thống ICC có nâng cấp, tất cả thành viên đăng nhập đều hiển thị tọa độ xác định vị trí.” Lê Tiếu bất đắc dĩ cong ngón tay, lơ đãng hỏi: “Trụ sở chính lính đánh thuê thế nào?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.