Thi công kích của anh ta rất mạnh, nhất định phải cẩn thận ứng phó.
Nhưng đúng là rất vui.
Đã lâu rồi cô không đánh với đối thủ ngang sức ngang tài với mình.
Ví dụ như cơ Đồ An lương, Lê Tiếu có muốn ra tay cũng ngại phiền, nói chi đến xem là đối thủ.
Vân Lệ lặng lẽ đi đến cạnh cô, ngồi xuống, dựa lưng vào tường, trong mắt không biết đang nghĩ điều gì.
Một lúc sau, hơi thở cả hai trở lại bình thường, Vân Lệ mới khàn giọng hỏi: “Đau không?” Lê Tiếu ngửa đầu dựa tường, tầm mắt hướng lên trần nhà, giọng kiêu ngạo: “Lực tay của anh mà còn hỏi em có đau không à.” Vân Lệ nhìn sang, nghiến răng nói: “Em mạnh miệng nữa đi, tại sao phải đền tội bằng cách này? Ông đây không chấp nhận.” Quen nhau tám năm, anh ta hiểu rõ Lê Tiếu hơn bất kỳ ai.
Chiều đánh lén tự cô nghĩa, sao cô có thể không tránh được? Cô chỉ muốn dùng một quyển này để xóa đi việc mất liên lạc ba năm nay mà thôi.
Cũng vì thế mà Vân Lệ cảm thấy rất khó chịu.
Lực tay của mình mạnh cỡ nào, tự anh ta nắm rất rõ.
“Vậy anh muốn sao?” Lê Tiếu lạnh mặt, nghiêng đầu đối mặt với ánh mắt tối tăm của Vân Lệ.
Yết hầu Vân Lệ chuyển động, tay đặt bên hông nắm chặt, bao nhiêu lời lại khó lòng thốt ra.
Anh ta dời mắt nhìn vách tường đối diện, nhanh chóng khôi phục vẻ gian manh, thậm chí còn có ý thiếu đứng đắn mà hỏi: “Muốn sao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sieu-cap-cung-chieu/3467425/chuong-326.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.