Anh ngồi xổm trên mặt đất, nghiêng người lấy lọ thuốc hình hồ lô màu xanh lá cây ra, nghe vậy thì ngẩng đầu, tay đỡ cổ chân cô, giọng nói mang ý cười: “Không hẳn là chuẩn bị mọi thứ, dù gì anh cũng vẫn cần bạn gái hỗ trợ xử lý tay bắn tỉa.” Lời này nghe như đang trêu chọc cô vậy.
Nhưng Lê Tiếu không hề tin.
Tối qua, sự xuất hiện của đám Tả Hiên đủ chứng minh anh đã có kế sách vẹn toàn.
Dù cô không xuất hiện, mấy tay bắn tỉa trong núi cũng không trở thành nỗi uy hiếp.
Lê Tiếu tỉnh bơ dời mắt đi, nét mặt hơi xoắn xuýt.
Sớm biết vậy tối qua cô không đến rồi.
Giờ bản thân đã bị bại lộ, đoán chừng...
Vân Lệ cũng sẽ sớm tìm đến thôi.
Ôi, phiến ghê! Lê Tiếu nghiêng người dựa vào tay vịn sofa, đỡ trán buồn bực.
Chỉ một lát sau, tay cô chống tràn trượt xuống, đổi lại thành chống cằm, cô nhìn Thương Úc thoa thuốc cho mình, bỗng trong đầu hiện lên một nghi vấn: “Phải rồi, tối qua Lạc Vũ nói, phía quốc lộ có ngăn tín hiệu nên điện thoại của họ không thông.
Vậy của em thì sao? Lúc ở trong núi em thấy điện thoại vẫn có tín hiệu mà, chẳng phải anh cũng nhận được tin nhắn của em sao?” Thương Úc ngẩng đầu nhìn sự hoài nghi trong mắt Lê Tiếu, ánh mắt sâu xa khó lường: “Tự nghĩ đi.” Lê Tiếu: “...”
Xế chiều, nhân lúc Thương Úc vào phòng sách xử lý công việc, Lê Tiếu gọi Lưu Vân đến hỏi nguyên do.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sieu-cap-cung-chieu/3467406/chuong-307.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.