🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Tối qua Thu Hoàn ngủ lại biệt thự, cũng vì thế nên được nghe thêm vài chi tiết tại hiện trường quốc lộ.

Anh ta đặt hai tay trên đầu gối, nhìn Lê Tiếu bằng ánh mắt nóng bỏng truy hỏi: “Em gái, nói thật với anh đi, sao em lại biết Vẫn Lăng thế? Đó là Nhị thủ lĩnh lính đánh thuế của Hội quốc tế.

Là Hội quốc tế đó biết không? Trong tay họ có vô số lính đánh thuê, chém giết cướp bóc đều dám làm, sao em lại biết gã vậy?” Lê Tiếu cụp mắt, không muốn ngó ngàng đến anh ta.

Giờ Thương Úc không ở đây, cả phòng khách trở thành hiện trường độc diễn của Thu Hoàn.

“Em gái, nói nghe chút đi, anh thì sẽ không kể ai nghe đâu.” Lê Tiếu thở dài, lấy điện thoại trong túi ra, cúi đầu nhắn WeChat với Thương Úc.

Không đợi cô phải nói, Lưu Vân đứng yên bên cạnh cũng không nghe nổi nữa.

Cậu Thu đã lải nhải mười phút, ồn ào đau cả tai.

Lưu Vân thấy Lê Tiếu đã mất kiên nhẫn liên tiến lên một bước: “Cậu Thu, cô Lê không quen Vân Lãng, cô ấy quen...”

“Không quen?” Lưu Vân còn chưa nói xong, Thu Hoàn đã ngắt lời, nhìn quanh: “Vậy sao tôi qua Vọng Nguyệt lại nói khoác rằng em gái biết Vân Lăng?” Ồ, hóa ra là Vọng Nguyệt lắm mồm.

Nghe vậy, Lưu Vân lắc đầu, kiên nhẫn giải thích: “Không phải Vân Lăng, người cô Lê biết là Vân Lệ.” Thu Hoàn bất mãn gật đầu: “À, Vân...”

Anh ta lập tức ngậm miệng.

Vân Lệ là lão đại toán lính đánh thuế cơ mà!

Nửa tiếng sau, Lê Tiếu và Thương Úc sóng vai ra cửa biệt thự.

Bãi đỗ phía trước cách đó không xa đã có một chiếc trực thăng chờ sẵn.

Cửa trực thăng mở ra, Tả Hiên đưa Vân Lăng bước xuống.

Hai cổ tay Vân Lăng đã được bằng lại, gò má nhợt nhạt, không còn vẻ khoe khoang đắc ý tối qua.

Thương Úc chắp tay, đứng cạnh Lê Tiếu, đôi mắt sâu thẳm híp lại, quay đầu nói: “Đi thôi.” Lê Tiếu liếc anh, gật đầu rồi đi về phía bãi đỗ trực thăng.

Không lâu sau, Thu Hoàn và Tả Hiên đứng song song cạnh Thương Úc.

Thu Hoàn nghiêm túc, hướng về bãi đỗ trực thăng mà nói: “Đó là Vân Lăng à? Cậu để em gái đi một mình, không sợ có chuyện sao?” “Năng lực cô ấy vượt xa cậu.” Thương Úc chậm rãi nói, Thu Hoàn nghẹn họng.

Bên kia, Lê Tiếu đi một mình đến trước mặt Vân Lăng, liếc nhìn tán ô cách đó không xa liền nói với gã: “Qua kia hẵng nói.” Vân Lăng đứng yên ở đó, dù ánh nắng gay gắt trên đỉnh đầu thì vẫn có thể cảm nhận được bầu không khí lạnh lẽo âm u trên người gã: “Tôi và cô chẳng có gì để nói.” Lê Tiếu thong thả đi về phía trước, không thèm nhìn Vân Lăng mà nói: “Không muốn sống thì đừng theo.” Nếu không phải nể mặt Vân Lệ, cô lười xen vào chuyện của người khác.

Cô không biết tình hình phía Ám Đường, nhưng dựa vào những gì đã thấy, hầu hết người bị đưa vào Ám Đường không thể trở ra.

Nhưng Vân Lăng là em trai Vân Lệ, cô không thể bàng quan chẳng ngó ngàng đến.

Vân Lăng nhìn chằm chằm bóng lưng Lê Tiếu, hai tay vô lực xuôi bên hông.

Vết thương do đạn bắn chưa lành, dù gã muốn siết chặt tay tỏ vẻ tức giận cũng không thể.

Gã do dự nửa phút, cuối cùng vẫn theo niềm tin muốn sống tiếp, lê chân về phía tán ô.

Thấy gã đi đến, Lê Tiếu hiểu ý cười khẽ, hất cằm với cái ghế: “Ngồi xuống rồi nói.” Vân Lăng lấy chân sau đá ghê ra, ngồi trước bàn, chậm rãi đặt tay lên đó, khàn giọng nói: “Rốt cuộc cô là ai?” Lê Tiếu bắt tréo chân, ung dung đánh giá Vân Lăng, cong môi nói: “Anh không cần để ý tôi là ai, chỉ cần trả lời mấy câu hỏi của tôi, không chừng tôi có thể thả anh đi.” Vân Lăng cắn răng trào phúng, trừng mắt nhìn Lê Tiếu: “Nếu cô biết anh tôi, lẽ nào cô cũng là người của Hội quốc tế?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.