Nói đến thì, một khi người của Ám Đường, hoặc bốn người Phong Vũ Vân Nguyệt đã ra tay thì chắc chắn sẽ một chiêu giết người.
Họ sẽ không giữ lại mạng sống cho địch như vậy.
Lê Tiếu gãi đầu, nhàn nhạt đáp: “Không, tôi chỉ vặn gãy xương cổ của họ, không chết được.” Nói gì đi nữa thì cô cũng là người của Hội quốc tế, có ra tay vẫn chừa lại đường lui.
a Nghe vậy, Tả Hiên gật đầu hiểu ra, lùi về sau không nói gì thêm.
Chỉ có Thu Hoàn nhìn Lê Tiếu như sống không còn gì luyến tiếc, cảm thấy quá bỡ ngỡ.
“Tôi chỉ vặn gãy xương cổ của họ, không chết được.” Đây là lời con gái nên nói sao? Bộ dạng hời hợt kia, cứ như đang tám chuyện nhà vậy.
Thu Hoàn hoảng hốt, quên trước đó mình đã làm gì, cầm ly nước uống ực.
Thế là anh ta nuốt luôn tàn thuốc mềm mục trong ly nước.
Thu Hoàn méo mặt: “...”
Không lâu sau, Tả Hiên rời đi, Lưu Vân và Lạc Vũ quay lại biệt thự.
Hai người sóng vai vào phòng khách, khi nhìn chằm chằm Lê Tiếu thì thấy ống chân quấn băng liền đồng thanh hỏi: “Cô Lê không sao chứ?”
Lê Tiếu lắc đầu: “Không sao.”
Lưu Vân mím môi, tập trung tinh thần, đi đến trước mặt Thương Úc: “Lão đại, xung quanh quốc lộ Bàn Sơn đã giăng dải ngăn cách, trong mấy ngày tới, truyền thông sẽ liên tục đưa tin thông báo nguy hiểm ở rìa núi.” “Phong tỏa tất cả tin tức tối nay.” Thương Úc cúi đầu vuốt ve đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sieu-cap-cung-chieu/3467400/chuong-301.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.