Nhưng Lê Tiếu còn chưa nói hết, Thương Úc đã cúi người bể bổng cố lên.
Khắp sân thượng bật đèn pha công suất lớn, đèn nháy ở tháp canh cũng chập chờn chiếu rọi.
Dưới ánh sáng mạnh như vậy, Thương Úc thoáng nghiêng đầu, liền thấy ổng quẩn hơi vén lên của cô dính đầy cỏ khô, lộ ra mắt cá chân vốn trắng nõn, giờ lại có nhiều vết rách do nhánh cây rừng quẹt phải.
Có mấy vết thương đang rỉ máu, nhìn mà nhức mắt.
Những thương tích này do anh mà ra.
Vẻ mặt anh nặng nề, anh mím môi, sát khí quanh người khiến Vọng Nguyệt không dám đến gần.
Thương Úc nguy hiểm nheo mắt nhìn kỹ Lê Tiếu.
Nhưng cô đã sớm vùi mặt vào vai anh, giả vờ như không có chuyện gì.
Vọng Nguyệt và Thu Hoàn đơ mặt đi sau hai người, không dám hé hé.
Vừa vào cửa, hai người phân công rõ ràng.
Một người rót nước, người kia tìm hòm thuốc.
Lê Tiếu ngồi thẳng người trên sofa, chụm hai chân lại, thỉnh thoảng dịch tránh sang bên cạnh.
Thu Hoàn bưng hai ly nước đặt trên bàn trà, nhìn Thương Úc và Lê Tiếu: “Này, hai người...” “Lão đại, hòm thuốc đây.” Thu Hoàn còn chưa nói hết, Vọng Nguyệt đã mang hòm thuốc bước vào.
Thương Úc lạnh mặt mở hòm thuốc, lấy đồ dùng xử lý vết thương ra, khụy một chân trước mặt Lê Tiếu.
Thu Hoàn rớt cằm.
Anh ta nhìn chằm chằm cái chân đang khụy trên sàn của Thương Úc mà nuốt nước bọt.
Khi còn sống anh ta lại có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sieu-cap-cung-chieu/3467398/chuong-299.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.