Lê Tiếu bị Đường Dực Đình chắn ở sau lưng, Cảnh Thụy An chỉ có thể nhìn thấy gương mặt đầy lãnh đạm của cô qua đầu vai của Đường Dực Đình.
Cô vẫn y như trong ký ức của anh ta.
Vẫn cao ngạo và lạnh lùng như thế, cử chỉ hững hờ nhưng lại khiến người ta không dám khinh nhờn.
Trán Cảnh Thụy Anh rịn đầy mồ hôi, anh ta mãi mãi cũng không thể quên được cảnh cô đã cứu anh ta thoát khỏi tay của bọn tội phạm bạo động nơi biên giới năm đó.
Lúc ấy, bọn họ có bảy người, cả nam lẫn nữ, liều mạng và phách lối, là nhóm người phong khoảng nhất trên mảnh đất cằn cỗi nơi biên giới.
Tiếc rằng, anh ta không biết tên của cô, nhưng đám dân nghèo trong hầm lò rất sùng bái cô.
Đội bảy người đó coi cô như Thiên Lôi chỉ đâu đánh đó.
Giống như cô là chúa tể nơi ấy,kiêu ngạo, ngông cuồng và khoa trương.
Anh ta đã qua lại biên giới và Nam Dương không biết bao nhiêu lần, nhưng không bao giờ có thể tìm thấy bóng dáng tiêu sái và tùy ý đó.
Đúng vậy, Cảnh Thụy An nằm mơ cũng không ngờ tới, người đã từng hoạt động sôi nổi ở biên giới thể mà lại xuất hiện trong tiệc họp mặt của năm dòng họ lớn.
Cùng lúc đó, ở lối vào của phòng ăn ngoài trời, gia chủ của năm gia tộc đầu sỏ đang chầm chậm đi tới.
Năm người đàn ông trung niên đều đi cùng với vợ của mình.
Lê Quảng Minh và Đoàn Thục Viện đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sieu-cap-cung-chieu/3467378/chuong-279.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.