Lê Tiếu lẳng lặng nghe, đôi mắt sáng trong nhìn Cửu Công không chớp.
Mấy phút sau, Cửu Công nói đến khô họng, uống nửa tách trà, nét mặt dần bình ổn lại: “Thế nên, trò không cần lo cho thấy, thầy vẫn tốt lắm.” Hầu hết những trưởng bối lớn tuổi đều không muốn lộ ra tâm tư thật sự của mình, Lê Tiếu đã sớm phát hiện Cửu Công đang cố cười vui.
Mà cô cũng không vạch trần.
Thời gian chậm rãi trôi qua, Lê Tiếu đã trò chuyện với Cửu Công được nửa tiếng.
Sau khi dặn ông yên tâm dưỡng bệnh, cô tính rời đi.
Cô vừa đi đến cửa phòng, Trọng Cửu Công ngồi trước bàn bỗng gọi lại: “Nhóc con...” Ông do dự, nhìn cô, cụp mắt lẩm bẩm: “Thằng Lương còn trẻ nên làm việc hơi kích động.
Nếu nó thật sự chọc phải trò, có thể nể mặt thầy tha cho nó không?” Ngày đó, sau khi được Phó Luật Đình đưa đi, ông vẫn luôn không hỏi mâu thuẫn giữa Đồ An Lương và Lê Tiếu đã xử lý thế nào.
Hai người này, một là con trai ông, người kia là học trò ông, nếu có thể, ông không mong họ kết thù oán.
Lê Tiếu bình tĩnh nhìn Trọng Cửu Công, trong đầu xẹt qua từng hình ảnh ba năm qua thầy trò họ ở chung.
Cô mím môi, cụp mắt, khẽ gật đầu: “Vâng.” Chỉ cần Đồ An Lương biết thân biết phận, cô có thể bỏ qua chuyện cũ.
Vì thấy đáng giá để cô nhượng bộ.
Có được cái gật đầu đồng ý của Lê Tiếu, tâm trạng đè nén của Trọng Cửu Công
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sieu-cap-cung-chieu/3467366/chuong-267.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.