Nếu một chiếc xe thể thao không giải quyết được, anh ta bằng lòng tặng cả hai chiếc.
Chỉ cần...
không tố cáo.
Lê Tiếu rụt tay về, nhìn xuống mặt đất, lời ít ý nhiều: “Bị người ta đoạt đổ.” “Thứ gì? Quan trọng lắm không? Em gái nói đi, ai cướp của em, anh đây dạy dỗ tên ngốc đó.” Thu Hoàn thể hiện thái độ ngay, tỏ vẻ hung hăng, hận không thể lập tức đi tìm người kia tính sổ.
Lê Tiếu mím môi, nhàn nhạt nói: “Một quyển tự truyện.” Thu Hoàn vén tay áo, tiếp tục nói linh tinh: “Tự truyện gì, để anh đi...” Còn chưa dứt lời, anh ta đã vội ngậm miệng.
Sân cỏ rộng rãi yên tĩnh, trừ tiếng nước chảy róc rách thì lặng thinh đến mức có thể nghe được tiếng gió.
Thu Hoàn chợt lạnh gáy, yết hầu trượt lên xuống kịch liệt, nhỏ giọng dò hỏi: “Em gái à, tên cụ thể là gì thế?” Âu Bạch cũng siết chặt ly cao cổ trong tay, nhìn Lê Tiếu không chớp mắt.
“Tách”, tiếng bật lửa vang lên khiến mọi người giật mình.
Thương Úc ngậm điếu thuốc, cụp mắt châm thuốc, môi khẽ nhếch, giọng sâu xa: “Ừm, nói nghe xem, là tự truyện gì?” Lê Tiếu nhìn động tác châm thuốc của anh, nhàn nhạt nói: “Là quyển “Tự truyện Thần cổ phiếu.” Thụ Hoàn trừng mắt, trời, đúng là quyển đó luôn.
Thế vừa rồi anh ta nói gì nào? Có phải đã tuyên bố đi dạy dỗ đồ ngốc đó không? F*ck, anh ta tiêu rồi.
Còn Âu Bạch thì nâng tay để trán, thấy thật tức cười.
Có thể do về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sieu-cap-cung-chieu/3467359/chuong-260.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.