Vừa khéo mai là cuối tuần, nếu không bận việc ở phòng thí nghiệm thì cô muốn đến xem thử không?”
Ánh mắt Lê Tiếu nặng nề, cô lập tức đồng ý: “Được, mai tôi ghé qua.” Lần trước cứu được Cửu Cổng từ tay Đồ An Lương, cô đã giao cho Phó Luật Đình đưa ông đến võ đường nhà họ Phó chăm sóc và bảo vệ, còn bản thân vì bận chuyện linh tinh nên không dành ra được thời gian đi thăm.
Nghĩ đến đây, Lê Tiếu cụp mắt, tự trách.
Chắc vì nghe được giọng nói căng thẳng của Lê Tiếu nên Phó Luật Đình trấn an cô theo bản năng: “Cô không cần lo quá.
Chỉ là tôi thấy tâm sự của ông cụ càng lúc càng nặng nề, nên muốn để cô đến thăm ông thôi.
Người ở nhà họ Phó cũng không thân quen với ông, mà bình thường ông cũng không hay nói chuyện, tôi lo ông ấy buồn bực sinh bệnh mới nghĩ đến báo lại cô.”
“Được, tôi biết rồi, mai tôi qua đó.” Cúp điện thoại, Lê Tiếu lập tức cảm thấy hội đầu giá tẻ nhạt vô vị hẳn đi.
Hôm đó cô đưa Cửu Công đến võ quán nhà họ Phó vốn vì muốn bảo vệ ông, đề phòng Đồ An Lương lại nảy ý đồ.
Giờ nhìn lại, có lẽ trong lòng Cửu Công vẫn không buông được, nên tâm trạng cứ hoảng hốt như thế.
Lê Tiếu bắt treo chân dựa vào ghế, nét mặt lạnh lùng.
Đồ An Lương đáng chết.
Qua khoảng hai mươi phút, món đấu giá đầu tiên đã thống nhất xong.
Đó là một cặp huyết ngọc hình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sieu-cap-cung-chieu/3467351/chuong-252.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.