Mười giờ đêm.
Đêm như mực, sao sáng rực.
Công việc nghiên cứu hôm nay chấm dứt ở đây, Lê Tiếu lê bước chân mỏi mệt về ký xá của nhân viên sau lầu.
Cô sóng vai cùng Liên Trinh, hai người thỉnh thoảng trao đổi đôi câu, hầu hết liên quan đến công việc thí nghiệm.
Ký túc xá cách lẩu thí nghiệm khoảng mấy trăm mét, trên đường có cửa hàng tiện lợi 24/24, Liên Trinh dừng bước: “Muốn ăn chút gì không?” Lê Tiếu nhìn qua, lạnh nhạt lắc đầu: “Không cần đâu, anh đi đi.” Vẻ mệt mỏi hiện lên trên mặt Lê Tiếu dưới ánh đèn đường.
Liên Trinh cũng không ép, dịu dàng nhìn cô: “Vậy em về trước đi, lát nữa anh đưa bữa khuya qua.
Gần đây công việc thực nghiệm nhiều như vậy, buổi tối em lại chẳng ăn gì, cứ như vậy cơ thể sẽ không chịu đựng nổi đâu.” Lê Tiếu mấp máy môi muốn từ chối, nhưng Liên Trinh đã đi về phía cửa hàng tiện lợi.
Mấy giây sau, cô theo bước Liên Trinh: “Sư huynh, đi cùng đi.”
Dù hơi mệt nhưng cô không thể để Liên Trinh đưa đồ ăn đến ký túc xá được.
Lê Tiếu cho rằng mình không cần phải làm màu, huống hồ bình thường khi đang làm việc, anh cũng giúp cô không ít.
Trong cửa hàng tiện lợi, hai người ngồi sát cửa sổ, chưa đến năm phút, thu ngân đã mang đến hai phần mì thịt bò và một ly nước trái cây.
Thật ra Lê Tiếu không có khẩu vị, ăn mấy đũa mì rồi ngắm trăng ngẩn người.
“Tiểu Lê, sao em lại quen
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sieu-cap-cung-chieu/3467322/chuong-223.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.