Lê Tiếu ngồi vào ghế lái, khi khởi động, cô hạ cửa kiếng xuống, khuỷu tay gác lên cửa liếc Đoàn Diệc Tuyên: “Chị họ, đây là lần cuối cùng.” Thường ngày cô không để ý đến Đoàn Diệc Tuyên vì những trò khôn vặt để được chiều chuộng kia không ảnh hưởng đến đại cục.
Nhưng lần này cô ta âm mưu muốn lợi dụng cộng đồng mạng gây áp lực với Cục cảnh sát Nam Dương, ảnh hưởng đến ba nuôi, Lê Tiếu không thể không trừng phạt cô ta một phen.
Đoàn Diệc Tuyên ngây người ở đó, trong đầu chỉ có một triệu, vốn không nghe rõ Lê Tiếu đang nói gì.
Cô ta hối hận lắm, nhưng đã muộn.
Sau khi rời khỏi phòng tranh danh viện, Lê Tiếu chưa về phòng thí nghiệm ngay mà một mình đến chung cư Nhã Thư Viện.
Cùng với ráng chiều ngả, hoàng hôn buông, cô ngồi trước cửa sổ rợp quầng sáng, ngón tay khẽ gõ đầu gối.
Một lúc sau, điện thoại reo lên, Lê Tiếu chậm rãi nghe máy: “Sao rồi?” Giọng nói cung kính thận trọng của một người đàn ông trung niên truyền đến: “Thưa cô, tôi đã cho điều tra danh sách hội đấu giá gần đây.
Tạm thời không có mực cổ và giấy Tuyên Thành phù hợp, hầu hết là đồ nhái không có giá trị sưu tầm.”
Nghe vậy, Lê Tiếu hơi cau mày, đành tạm thời gạt đi mong muốn tìm mực cổ và giấy Tuyên Thành thượng đẳng cho ông ngoại.
Cô hỏi thêm: “Những món đấu giá khác thì sao?” Đối phương trầm ngâm mấy giây rồi nói: “Hầu hết đồ đấu giá gần đây là châu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sieu-cap-cung-chieu/3467319/chuong-220.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.