sau này ra ngoài em mang khẩu trang?” Trong điện thoại im lặng một giây,rồi Thương Úc cười nhạt, giọng ấm áp: “Ừm, cũng là một cách.” Lê Tiếu vuốt chân mày, thậm chí có thể tưởng tượng được vẻ biếng nhác tùy ý của Thương Úc.
Không trò chuyện thêm nữa, hai người kết thúc cuộc gọi.
Lê Tiếu cất điện thoại rồi lại nhìn Đoàn Diệc Tuyên, thở dài: “Nói chị ngu hết thuốc chữa, đúng là chị không làm nhục mấy chữ này.” “Lê Tiếu, nói năng cho đàng hoàng, tôi là chị họ của cô.
Tôi...” Đoàn Diệc Tuyên nghiêm mặt, tư thế khoanh tay trước ngực tỏ vẻ muốn dạy bảo người khác.
Lê Tiếu không nhịn được bước về trước một bước, hơi cúi người, đôi mắt sắc lẹm khóa chặt Đoàn Diệc Tuyến: “Chị đoán xem, nếu chị không phải chị họ của tôi, giờ chị còn đứng đây nói chuyện với tôi được sao?”
Quan hệ ruột rà này khiến người ta không biết phải làm sao.
Dù gì cô ta cũng con gái cậu Cả, là cháu gái lớn của ông ngoại, cô không thể xử lý bằng một phát súng.
Đoàn Diệc Tuyển sợ hãi ánh mắt của Lê Tiếu, vô thức lui ra sau.
Đêm hôm đó ở quốc lộ ven sông, cô ta ở trong xe nhìn thấy rõ cảnh Lê Tiếu đánh người.
Không chỉ riêng cô ta mà cả nhà bốn người họ đều nhìn thấy.
Một cô gái đánh đấm trên quốc lộ như một nữ lưu manh.
Đương nhiên Đoàn Diệc Tuyên không ngốc, biết rõ Lê Tiếu giỏi võ, không có chuyện lấy cứng chọi cứng.
Thế nên cô ta tự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sieu-cap-cung-chieu/3467317/chuong-218.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.