Lê Thiếu Quyền sải bước đến, kéo khuỷu tay Lê Tiếu, lo lắng nói: “Trời đất, Tiếu Tiếu đừng đi mà, ba anh đánh chết anh thì sao?” Hầu hết những đứa trẻ khi phạm lỗi, đứng trước mặt người lớn đều hy vọng bên cạnh có người nói giúp.
Lê Thiếu Quyền đang trong trạng thái này.
Nhưng Lê Tiếu chưa trả lời thì Lê Quảng Mậu đã đá Lê Thiếu Quyền một cú, nghiêm nghị quát: “Thằng oắt này,mày còn biết đường mò về?” Lê Thiếu Quyền bị đạp lảo đảo, liên tục tránh sau lưng Lê Tiếu: “Ba à, đừng đánh nữa, con sai rồi, sai rồi mà.” Bà Lê mỉm cười đi đến, gạt Lê Thiếu Quyền ra, nói với Lê Tiếu: “Tiếu Tiếu à, có việc thì mau đi đi, bác Hại không giữ cháu thêm nữa.”
Lê Tiếu gật đầu cười khẽ rồi phẩy tay lên xe.
Lê Thiếu Quyền nhìn đuôi xe Mercedes cứ như nghe âm thanh tan nát cõi lòng.
“Lê Thiếu Quyền, vào nhà với ba!” Lê Quảng Mậu tức giận khẽ quát, xoay người đi vào trong biệt thự.
Bà Lê đứng đó nhìn Lê Thiếu Quyền, cố nén đau lòng và nhớ nhung, tỏ ra nghiêm túc: “Con còn nhìn gì nữa? Nhanh chóng vào nhà với mẹ.
Trước khi đến Tiếu Tiếu đã gọi cho ba mẹ, yên tâm đi, hôm nay ba mẹ sẽ không đánh con.” Lê Thiếu Quyền tập trung lại, thầm cảm khái Daddy bao nuôi vẫn thương anh ta lắm.
Đương nhiên chắc Lê Thiếu Quyền không nghe ra ý khác trong câu nói của bà Lê.
Bà nói “hôm nay không đánh con” chứ có nói rõ ngày mai, ngày một hay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sieu-cap-cung-chieu/3467298/chuong-210.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.