Đám người Đoàn Diệc Tuyên cùng lúc đó cũng lên đánh giá Lê Tiếu, thấy cô thản nhiên thì không nhịn được nói: “Chẳng thấy em ấy lo lắng cho ông nội tí nào cả, vờ vĩnh sốt ruột nhưng chẳng phải đến rồi thì đứng yên ở đây sao?” Dù Đoàn Diệc Tuyên nói rất nhỏ, nhưng tâm trạng của mọi người ở hành lang đều nặng nề, lặng lẽ chờ kết quả kiểm tra trong phòng bệnh, vì thể lời này của cô ta nghe khá chói tai.
Cậu Cả Đoàn Nguyên Hoằng trợn mắt nhìn Đoàn Diệc Tuyên, quát: “Biết rõ ông nội đang bệnh mà con còn đứng đây nói này nói nọ?” Đoàn Diệc Tuyên chột dạ tập trung lại.
Thấy dáng vẻ Lê Tiếu vẫn lạnh nhạt như cũ nên không nên được ngọn lửa trong lòng, tiếp tục châm chọc: “Ba à, con đầu có nói linh tinh, chẳng phải trước đó mọi người có thổi phồng em ấy quen người ở bệnh viện chi nhánh sao? Rốt cuộc thể nào, hôm nay là thứ Bảy, vẫn là ba gọi điện cho Phó Viện trưởng, bảo chú ấy phải bác sĩ đến khám!” Đoàn Nguyên Hoằng lúng túng, vừa muốn trách cứ thêm thì bà Đoàn lập tức ngăn trước người Đoàn Diệc Tuyên: “Lão Đoàn à, anh cũng đủ rồi đấy, Tuyên Tuyên đầu nói gì sai, sao anh lại mắng con trước mặt bao người, làm vậy sẽ tổn thương đến lòng tự tôn của con bé.”
Gia đình ba người tranh cãi khiến bầu không khí ở đây càng nặng nề.
Từ đầu đến cuối, Lê Tiếu đều chẳng lên tiếng cũng như chẳng ngó ngàng gì đến.
Tuy Đoàn Thục Viện không vui cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sieu-cap-cung-chieu/3467296/chuong-208.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.