Cùng tàn thuốc vương vãi, vai áo bệnh nhân của Trọng Cửu Công và tấm bọc sofa cháy thành mấy lỗ nhỏ.
Trọng Cửu Công nhìn tẩm bọc sofa, cổ sức duỗi tay trái ra phủi tàn thuốc rơi trên đó, nói lời sâu xa: “Mày có làm trò thể nào cũng vô dụng thôi.
Tao không nói ra thân thể của con bé cũng là vì muốn tốt cho mày.
Đừng tưởng bản thân có chút năng lực là có thể làm càn ở Nam Dương.” “Mày không tự ngẫm lại xem, ở thành Nam Dương này, người không thể tra được thông tin có thể là người tầm thường được hay sao?” So với Đồ An Lương giận không kìm được thì Trọng Cửu Công có vẻ rất bình tĩnh.
Dù đối phương dụi tàn thuốc lên người ông, ông cũng chẳng giận, lại còn cố nhắn nhủ anh ta.
Đồ An Lương cười như không cười, trừng mắt với Trọng Cửu Công, cất bước về phía trước, giẫm giày da lên sofa, một tay nắm chặt áo của Trọng Cửu Công: “Đồ Trọng, ông cố ý đối đầu với tôi đấy à?” Trọng Cửu Công nhìn anh ta không chớp mắt, ánh mắt lộ vẻ thương hại, im lặng rất lâu: “A Lương à, mấy năm nay con...” Đang nói dở, thuộc hạ của Đồ An Lương hoảng hốt vội chạy từ ngoài cửa vào: “Anh Lương, anh Lương, không hay rồi, phía Bất Dạ Thành đã xảy ra chuyện.” Nghe thế, Đồ An Lương liếc nhìn thuộc hạ rồi hỏi: “Có chuyện gì?” Thuộc hạ cẩn thận dò xét Trọng Cửu Công rồi vội vàng đến cạnh Đồ An Lương, to nhỏ mấy câu.
“Mày nói gì? Chết tiệt, quay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sieu-cap-cung-chieu/3467289/chuong-201.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.