Đêm ấy, chín giờ rưỡi.
Xe chậm rãi dừng lại, Lê Tiếu nhìn biệt thự xây trong núi tòa ra ánh sáng ẩm áp, ánh mắt hơi ngập ngừng.
Thật ra trên đường rời khỏi Bất Dạ Thành, cô đã phát hiện hướng xe chạy không phải là nhà họ Lê đường Hoa Nam.
Đúng như cô dự đoán, xe chạy đến biệt thự Nam Dương.
Lê Tiếu nhìn núi Nam Dương trong màn đêm đen như mực, đỉnh nhọn trùng điệp dưới trăng sao như tranh vẽ.
Mà trước cửa biệt thự, bóng dáng Thương Úc cao ráo như người trong bức họa đêm trăng.
Anh đứng chắp tay, nhìn Lê Tiêếu ở xa qua ánh sáng lờ mờ.
Ngay lúc tầm mắt giao nhau, Lê Tiếu vội xuống xe, bước nhanh rút ngắn khoảng cách mười mấy mét.
Cô đứng lại, ngẩng đầu, tâm sự hiện rõ nơi đáy mắt.
Thương Úc nhìn xuống Lê Tiếu, lòng bàn tay rộng rơi trên đỉnh đầu cô xoa nhẹ, giọng lộ rõ không vui: “Đêm qua còn không được nghỉ ngơi, tối nay lại uống rượu?"
Hử? Anh ấy biết?
Cô đã mơ hồ biết được tại sao hôm nay Lạc Vũ đột ngột phục chức, nên bĩu môi, cụp mắt, nhỏ giọng: "Hơi phiền não thôi."
Thương Úc cho một tay vào túi, bất đắc dĩ nhìn gương mặt của cô, xoay người bảo: “Vào rồi nói."
Hai người nối nhau vào phòng khách. Ánh đèn sáng âấm áp khiến Lê Tiểu khó chịu nhíu mày.
Cô tìm sofa đơn ngồi xuống, thuận tay ôm gối vùi mặt xuống.
Tối nay Lê Tiếu khác ngày thường, có thể nói là lần đầu lộ ra tâm trạng bất ổn như vậy trước mặt Thương Úc.
Lúc này, Thương Úc chợt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sieu-cap-cung-chieu/1000493/chuong-170.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.