Lê Tiếu cố nhẫn nại để an ủi Lê Thiếu Quyền đôi câu. Sau khi cúp máy, cô nhìn khung cảnh ngoài cửa phòng giải khát, mi mắt rủ xuống, khóe môi đượm ý cười.
Tám năm cũng đáng giá.
Lúc này, điện thoại của Lê Tiếu lại đổ chuông, là Mặc Tế gọi đến.
Lê Tiếu thoáng ngẫm nghĩ, rồi vẫn quyết định nhận máy: “Sư ca."
Trong điện thoại là tiếng hậm hực của Cửu Công: “Sư ca cái gì, con nhỏ này, từ tới qua thầy gọi bao nhiêu cuộc cho trò, lại còn nhắn bao nhiêu là tin WeChat nữa, trò cứ không chịu trả lại. Trò muốn gì? Cãi lời thầy muốn tạo phản đúng không?"
Sau khi Lê Tiếu rời khỏi bệnh viện tối hôm qua, lòng Trọng Cửu Công cứ thấy không yên.
Ông lo Lê Tiếu sẽ điều tra chân tướng, càng lo hơn cô sẽ không nín nhịn được mà đi gây phiền cho những người đó.
Nam Dương này có lắm sự đen tối người khác không nhìn thấy, ông không muốn để học trò nữ duy nhất của mình phải gặp nguy hiểm, điều đó rất không đáng!
Lê Tiếu nghe Trọng Cửu Công dạy bảo, im lặng nửa giây rồi thốt lên ba chữ kết thúc cuộc gọi: “Nhầm số rồi."
Trọng Cửu Công đang oán trách: "..."
Học trò lớn rồi không dạy được nữa!
Trong bệnh viện, Mặc Tề chắp hai tay sau lưng, cúi đầu đứng cạnh giường không dám hé hé.
Thầy đã mắng anh ta suốt nửa tiếng, nhìn kiểu này chắc là vẫn chưa xong trong thời gian ngắn.
Đúng như dự đoán, Trọng Cửu Công đặt điện thoại của anh ta sang góc giường, chỉ anh ta rồi trách móc: “Bảo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sieu-cap-cung-chieu/1000488/chuong-165.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.